Cô gái nhỏ rất có khí thế, người bảo vệ kia lập tức nảy sinh hảo cảm với cô, làm thiếu phu nhân nhà bọn họ phải có cái khí thế mạnh mẽ này, liền lập tức ra ệnh cho thủ hạ cùng Tiểu Ốc đi lấy xe: "Tiểu Mã, cậu lái xe của tôi đưa thiếu phu nhân về, Tiểu Ngô cậu đi cùng lái xe thiếu gia về".
"Vâng". Hai người đàn ông bước ra đi cùng Tiểu Ốc.
Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa nhà Tiểu Ốc, Tiểu Mã vừa nhìn chung quanh đây, cũng biết đây là biệt thự nhà ai, không nghĩ tới thiếu phu nhân lại là thiên kim Mộc gia, oa oa oa! Rất xứng với thiếu gia nhà bọn họ! Hắn tỏ ra kính cẩn với Tiểu Ốc: “Thiếu phu nhân đi thong thả”. Sau khi trở về, hắn sẽ bẩm báo cho lão đại biết.
Tiểu Ốc mệt mỏi chẳng muốn phản bác, xoay người móc ra cái chìa khóa đi mở cửa.
Rón rén vào phòng, chỉ sợ đánh động tới người làm, kết quả Mộc Trạch Khải còn chưa trở về, Tiểu Ốc cảm thấy không yên tâm, phân vân một lúc mới gọi điện cho anh: "Kiều Kiều, là em. Chừng nào anh về nhà, có cần em đón không"?
"Không cần, tự quản chính mình cho tốt đi! Chuyện của tôi cô không cần phải quan tâm"! Mộc Trạch Khải như thường ngày dập ngay điện thoại.
Tiểu Ốc cũng không cảm thấy buồn bực, cô đã quen với sự lạnh lùng của anh. Nhưng tình trạng này đến bao giờ mới chấm dứt? Cô cảm thấy cô đơn, rất muốn được anh yêu thương, quan tâm chăm sóc, nhưng giống như chờ đợi vô vọng, đến khi nào mới có thể khổ tận cam lai? Cô không hối hận, nhưng cô sợ đến một ngày nào đó cô sẽ mệt mỏi mà buông tay… Bởi vì sự kiên nhẫn của mỗi người đều có một giới hạn nào đó.
Sáng sớm hôm sau, Đậu Diệc Phồn tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở nhà, sờ sau gáy cũng biết chuyện đã xảy ra, nhóc con này đủ cơ trí, biết đưa cậu về nhà, nếu không nhỡ bị người của bang phái khác phát hiện thì cậu chắc chắn toi đời, không bị bắt cóc thì bị giết.
Nhưng nếu cậu về nhà, đoán chắc lão đầu (ông Đậu) đã biết cậu bị cô gái đánh ngất xỉu. Đậu Diệc Phồn mặc quần áo chỉnh tề, xuống đến lầu một đã thấy ông Đậu đang thong thả ăn sáng, ông uống một hớp sữa tươi rồi hỏi cậu: "Tối qua con bị một cô bé đánh ngất sao"?
"Vâng". Mặc dù rất mất thể diện, nhưng cậu không quan tâm.