"Em bị ngủ cùng người khác". Tiểu Ốc cảm thấy mình xấu xí, dơ bẩn đến tận xương tủy. Cô quá tin tưởng Mộc Trạch Khải, nghĩ anh ta chính là bạch mã hoàng tử, kết quả lại bị bạch mã hoàng tử tìm người hãm hại cô. Cô chả có gì, cái gì cũng là Mộc gia cho, chỉ có mỗi một tấm màng mỏng manh quý giá định để cho Mộc Trạch Khải, không ngờ lại bị Mộc Trạch Khải gián tiếp làm cho người khác phá hủy.
"Mộc Trạch Khải"? Đậu Diệc Phồn kích động.
Tiểu Ốc lắc đầu: "Người lạ".
"Nói cho anh biết ở đâu, anh đi cho người đi tiêu diệt hắn". Người nào tổn thương Tiểu Ốc của cậu, cậu sẽ lấy mạng hắn.
Tiểu Ốc lại lắc đầu, cô cảm thấy quá mệt mỏi: "Giếtchết thì thế nào, chuyện đã xảy ra, đây chẳng qua là một người vô tội, hãm hại em là người khác, hiện tại em không muốn nói về chuyện này nữa. Đậu Diệc Phồn, em rất khổ sở, rất vô dụng, em không biết nên làm gì đây"?
"Có muốn tìm Mộc Trạch Khải đến để an ủi em không? Nếu là anh ta không đến, anh giúp em lừa gạt anh ta". Cậu biết Tiểu Ốc thích Mộc Trạch Khải, có lẽ chỉ có Mộc Trạch Khải mới có thể an ủi cô.
"Không cần". Cô không muốn gặp anh ta.
"Vậy anh nói với ba mẹ em tới đón em về nhà"?
"Không cần, em không muốn về nhà, cũng không muốn ở chỗ này". Tiểu Ốc muốn trốn tránh, cô chán nản tất cả mọi thứ trước mắt, chán cả cái thành phố này.
"Vậy anh đưa em du lịch, cho đến khi nào em muốn về thì về".
"Có thể không"? Tiểu Ốc ngẩng đầu lên mê mang nhìn cậu, cô có thể trốn tránh đã bao lâu? Một ngày, một năm, hay cả đời.
"Có thể, anh lập tức cho người đi đặt vé máy bay, em muốn đi đâu? Tokyo? Luân Đôn? Newyork? Em muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đến đó". Cô cần phải có thời gian chữa khỏi vết thương, mà cậu có thể đợi.
Tiểu Ốc lắc đầu: "Đi nước Pháp đi! Em muốn đi xem hoa cỏ Lavender".
Mấy năm trước khi xem phim cô nhìn thấy đã quyết định, nếu sau này kết hôn với Mộc Trạch Khải, phải đi Provence chụp ảnh cưới. bây giờ không còn cưới xin gì nữa, mình cô đi hưởng thụ coi như đi cáo biệt, sau này cô có thể thật bình tĩnh đối mặt với Mộc Trạch Khải, gọi anh ta một tiếng đại ca, là còn trai của ba nuôi.