"Vì em đúng không? Đi, chúng ta đến bệnh viện băng bó chống nhiễm trùng". Nhớ tới gã lưu manh vừa rồi có dao, Tiểu Ốc nghĩ tên đồng bọn cũng có, vì muốn lấy lại ví tiền cho cô nên trong lúc giằng co Đậu Diệc Phồn đã bị tên kia làm cho bị thương.
"Thương xót anh"? Cậu cười giễu.
Tiểu Ốc thẳng thắn gật đầu, cậu là bạn rất quan trọng cả cô : "Dĩ nhiên".
Hai người cùng đi bệnh viện, bác sĩ giúp Đậu Diệc Phồn sát trùng và băng bó vết thương. Lúc ra về Tiểu Ốc hỏi : "Anh đang ở đâu"?
"Đường Vinh Hân"
"Quá xa, em sẽ trả phòng bên khách sạn này sang bên anh để tiện chăm sóc anh". Bởi vì lúc trước cô nằm viện Đậu Diệc Phồn đã ở bên cạnh chăm sóc cô.
Đậu Diệc Phồn mừng rỡ như điên, nghĩ thầm vết thương này cũng đáng giá, gật đầu như bằm tỏi: "Tùy em".
Tiểu Ốc đi trả phòng rồi chuyển đến ở cùng phòng với Đậu Diệc Phồn. Phòng cậu ở là phòng cao cấp, ngoài phòng ngủ chính, còn có hai phòng ngủ khác, hướng dẫn viên du lịch ở một phòng, Tiểu Ốc ở một phòng.
Đậu Diệc Phồn rất hưng phấn, cả đêm không ngủ được. Sáng sớm đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Ốc. Nhìn đồng hồ nghĩ cô đã ngủ đủ lâu mới đến gõ cửa phòng. Tiểu Ốc còn ngái ngủ ra mở cửa: “Gì vậy”?
"Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi". Đậu Diệc Phồn chỉ chỉ vào bàn ăn.
Tiểu Ốc liếc mắt nhìn, lại liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Đậu Diệc Phồn, gật đầu: "Em ra ngay".
Tiểu Ốc sợ cậu chờ lâu nên nhanh chóng vào phòng vệ sinh cá nhân, thay váy mới, sau đó đi ra hưởng thụ bữa sáng phong phú, ngào ngạt hương thơm, suy nghĩ một chút nói: "Đậu mỹ nhân, em muốn thương lượng với anh một chuyện".
"Em nói đi".
"Sau khi trở về, em không muốn về nhà nữa vì không muốn ngày nào cũng phải nhìn thấy Mộc Trạch Khải, nhà anh có phòng trống thì cho em mượn ở đi, em sẽ trả tiền thuê phòng".