"Em phải chịu khổ rồi, anh sẽ nói với ba gọi Vương Triêu Quân trở về, đổi người khác tới dạy em". Đừng nói Tiểu Ốc, ngay cả cậu cũng không chịu nổi Vương Triêu Quân.
Tiểu Ốc lắc đầu: "Mặc dù rất cực khổ, nhưng không biết vì sao em lại thích những thứ anh ta dạy, em có dự cảm, những thứ đó có một ngày em sẽ dùng tới".
"Thật ra thì ba anh chỉ là muốn tốt cho em thôi, nếu ở chung một chỗ với anh thì ông không muốn em sẽ xảy ra chuyện, bởi như vậy sẽ làm anh phân tâm, ông quá thương yêu anh".
Tiểu Ốc làm sao không hiểu đạo lý này, Trước đây cô bị Mộc ba bồi dưỡng cũng là bởi vì Mộc Trạch Khải quá yếu, không cách nào bảo vệ gia nghiệp – phố Tam Hoàng. Mặc dù Đậu Diệc Phồn không cần cô đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng là có thể thêm gấm thêm hoa, Đậu ba tự nhiên vui khi việc thành.
Cô mặc dù không yêu cậu, nhưng cô tin rằng vì cảm kích cũng có thể sống được với nhau. Cô có ý định này bởi vì cô không muốn bị thương lần nữa, thay vì đi người yêu, chẳng thà tìm một người yêu mình còn hơn.
Trong một tháng sau đó, nếu không có việc gì thì Đậu Diệc Phồn sẽ tìm đến chỗ cô, có lúc đứng xem có lúc theo cô đi huấn luyện, đến tối bởi vì một ngày mệt mỏi, Tiểu Ốc không muốn bước ra khỏi cửa nên hai người liền vùi ở trên lầu xem phim.
Đậu Diệc Phồn đối với cô rất tốt, thỉnh thoảng thơm má cô chứ không thêm bất kì một cử chỉ thân mật nào khác, lúc cao hứng cũng thế.
Thỉnh thoảng Vương Triêu Quân có nhìn thấy nhưng anh vờ như không thấy, hết sức bình tĩnh.
Cô không có thiên phú nấu ăn, lần đầu tiên làm cho bảo mẫu ăn, bảo mẫu rất nể tình mà nói rằng thức ăn hơi mặn thôi, sau đó cả đêm bị Tào Tháo đuổi, từ đó vừa thấy Tiểu Ốc vào phòng bếp là co cẳng chạy.
Không có biện pháp, Tiểu Ốc lại đổi người làm thí nghiệm, khi Đậu Diệc Phồn tới cô say mê cuồng nhiệt làm một bàn lớn các món ăn, kết quả Đậu Diệc Phồn thảm hơn cả bảo mẫu, nửa đêm Tiểu Ốc không cõng nổi cậu đành phải nhờ Vương Triêu Quân giúp một tay, đưa đến bệnh viện kiểm tra —— viêm đại tràng cấp tính.
Sau khi hộ sĩ rời khỏi phòng bệnh, Tiểu Ốc đi tới bên giường, ngồi xuống, cúi đầu cầm bàn tay lạnh như băng của cậu, buồn bã nói: "Thật xin lỗi. Em chỉ muốn làm ít thứ cho anh ăn, không ngờ lại thành như thế này".