Đậu Diệc Phồn lấy điện thoại ra, áp vào bên tai Tiểu Ốc, tiếng Mộc ba vang lên, giọng nói rất gấp: "Tiểu Ốc, Trạch Khải bị người ta bắt cóc rồi, con có thể lập tức trở về không, ba mẹ chờ con ở nhà".
"Được, con về ngay. Bắt cóc, bị người nào bắt cóc"?
"Có thể là nhóm người Vương que ở thành Tây, tình huống rất phức tạp, con về ba sẽ nói rõ". Mộc ba nói.
Cúp điện thoại, Tiểu Ốc không nói gì, chỉ chăm chú lái xe, Đậu Diệc Phồn cũng không hỏi gì, không muốn làm cô phân tâm.
Đến cửa nhà Mộc gia, Đậu Diệc Phồn không xuống xe, cậu biết Mộc lão gia không hoan nghênh cậu, bởi vì Mộc gia xem cậu là cường đạo nửa đường chạy đến, đoạt đi cô gái vốn thuộc về Mộc Trạch Khải, nhưng cậu thì cho rằng cậu chỉ là cứua Tiểu Ốc thoát khỏi biển khổ mà thôi.
Cậu ngồi trong xe đợi cô: "Em vào đi! Anh ở đây đợi em, có chuyện gì lập tức gọi anh".
Tiểu Ốc gật đầu, mở cửa xuống xe.
Cô vào nhà thấy Mộc ba và Mộc mẹ đang lo lắng ngồi ở trong phòng khách chờ cô, vừa thấy cô, Mộc mẹ lập tức đứng lên: "Tiểu Ốc! Con nhất định phải cứu cứu Trạch Khải, chúng ta mới vừa nhận được tin tức chính xác là nhóm người Vương què đã bắt cóc Trạch Khải".
"Vậy ta cần làm gì"? Tiểu Ốc bình tĩnh hỏi, không kích động như đã tưởng tượng, thì ra thời gian đúng là có thể xóa nhòa tình cảm, bây giờ đối với cô mà nói, Mộc Trạch Khải chỉ là con trai của ba nuôi. Ba mẹ nuôi đối với cô có ơn sâu nặng, vì ba mẹ nuôi, cô sẽ không thấy chết mà không cứu.
Mộc ba nói: "Lấy thực lực của chúng ta, vẫn không thể bảo đảm không có sơ sẩy khi cứu Trạch Khải ra, ba muốn mượn lực lượng của Đậu đại ca, con là con dâu tương lai của ông ta, nên có biện pháp đi"!
Tiểu Ốc không chắc chắn: "Con chưa từng gặp mặt ông Đậu, Diệc Phồn ở bên ngoài, em đi gọi anh ấy vào giúp một tay nghĩ cách".
"Mau mời vào"!
Tiểu Ốc đưa Đậu Diệc Phồn vào, chuyện này lớn, cậu không dám tự mình làm chủ nên gọi điện cho ông Đậu, ông yêu cầu nói chuyện trực tiếp với Mộc ba: "Muốn tôi giúp một tay cũng không phải là không thể, chỉ cần ông có thành ý".
"Ông muốn gì"? Mộc ba nghiêm mặt, nếu ông ta muốn một bộ kim ốc tử ông cũng có thể cho.
"Nghe nói ông không thích con trai tôi trở thành con rể ông. Cho ông chọn, hoặc là vui vẻ gả con gái cho con trai tôi, một tháng sau tổ chức hôn lễ, hoặc là giao phố Tam Hoàng cho tôi. Tôi có rất nhiều thời gian, nhưng chỉ sợ con trai của ông không đợi được lâu, ông nên biết Vương què kia thích nhất là giết con tin". Đậu lão thừa dịp cháy nhà hôi của.
Mộc ba dĩ nhiên muốn chọn điều kiện một, mặc dù Tiểu Ốc là do ông nuôi lớn, nhưng đối với ông, phố Tam Hoàng có ý nghĩa hơn. Cúp điện thoại, ông nhìn về phía Tiểu Ốc, giọng nói trầm thấp: "Tiểu Ốc, nếu con đồng ý gả cho Đậu Diệc Phồn thì đại ca con sẽ được cứu".
Phòng nhỏ lạnh bụng, nhưng không có bất cứ chút do dự nào, cô đã định sống cả đời với Đậu Diệc Phồn, khoác lấy cánh tay của cậu, cô gật đầu: "Con đồng ý gả cho anh ấy".
Mộc ba thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện thương lượng với Đậu lão phương án cụ thể cứu người, không chú ý tới biểu tình thất vọng của Tiểu Ốc.
Giá trị dụng giá trị của Tiểu Ốc đã xong, cô không còn chuyện gì, quay ra nói với Đậu Diệc Phồn: "Em đói bụng, em biết một quán mỳ hoành thánh rất ngon, anh đi ăn cùng em nhé"!
"Được"! Từ lúc Tiểu Ốc nói đồng ý gả cho cậu, miệng cậu cười vẫn chưa khép lại lần nào.
Mộc mẹ định giữ bọn họ ở nhà ăn cơm trưa, nhưng nghĩ thấy vừa rồi Mộc ba chắc chắc đã khiến Tiểu Ốc thất vọng cực độ, bà không thể làm cũng không cách nào vãn hồi. Rốt cuộc con nuôi vẫn chỉ là con nuôi mà thôi…
Đậu lão cho thủ hạ thân cận gọi một cuộc điện thoại cho Đậu Diệc Phồn nói vì Tiểu Ốc sắp làm con dâu ông nên cần phải được rèn luyện, lần giải cứu này là một cơ hội tốt vô cùng, sẽ để Tiểu Ốc đi làm.
Đậu Diệc Phồn không đồng ý, tại sao lại muốn vị hôn thê của cậu đi cứu tình địch của cậu! Cậu gọi lại một cuộc cho Đậu lão: "Ba, con không đồng ý, ba đổi lại người khác đi được không? Tiểu Ốc là vợ con".
"Vợ con về sau cũng là một thành viên trong nhà này, phải luyện tay một chút, làm sao lại không được? Nếu việc này mà cũng làm không xong mà còn đòi bước vào làm dâu nhà chúng ta à"?
Sợ ông đổi ý nên Đậu Diệc Phồn lập tức im lặng, nhưng vẫn không bỏ được: "Đi đối phó với Vương què nhiều nguy hiểm, nếu vậy con đi cùng cô ấy”!
"Không được, con đàng hoàng đi, thế này đã muốn cưới vợ à? Không được đi, về nhà hoặc đi làm đi, cả ngày quanh quẩn bên một cô gái, con không ngại mất thể diện nhưng ta ngại, cơ hội đã cho con rồi, có muốn hay không thì tùy con, đừng trách lão già này không giúp con". Việc này làm Đậu lão rất nhức đầu, tiểu tử thúi này tại sao lại bị một con nhóc miệng chưa cai sữa mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi hả?
Đậu Diệc Phồn đàng hoàng: "Cám ơn ba, con lập tức trở về".
Cúp điện thoại, Đậu Diệc Phồn nói với Tiểu Ốc một tiếng phải đi, Tiểu Ốc đưa chìa khóa xe cho cậu: "Anh mới vừa bình phục, gọi người tới lái xe đưa anh về đi"!
"Vậy em đi bằng cái gì”?
"Mấy tên thủ hạ của ba anh đang ở một bãi đỗ xe lân cận chờ em đến thương lượng công việc cụ thể, xe của anh phong cách như vậy sẽ gây chú ý ọi người, tự em nghĩ cách đi được rồi, anh đi trước đi, em còn có mấy câu muốn nói với ba mẹ em".
Đậu Diệc Phồn vừa rời đi, Tiểu Ốc quay sang nói với Mộc ba: "Ba, ba yên tâm con sẽ làm hết sức, nhất định sẽ cứu đại ca ra".
"Tiểu Ốc, cẩn thận chút"! Trong mắt Mộc ba cảm kích, không ngờ chân chính có thể dựa vào chính là con gái nuôi, quả nhiên trước kia ông không nhìn lầm người, đầy nghĩa khí.
Tiểu Ốc gật đầu, nói: "A Hổ và A Quyền ở nhà không? Con muốn mang theo bọn họ cùng đi, không phải là con không tin tưởng Đậu Diệc Phồn, mà là con không tin được thủ hạ của Đậu gia, Vương què bất luận là thương là chết đều có lợi cho tất cả bang phái trong thành, đều đáng giá tranh công, con sợ bọn họ ngộ nhỡ bởi vì sốt ruột tranh công mà không chú ý đến an toàn của đại ca, mang theo hai người nhà mình con mới yên tâm. Thêm nữa ba chuẩn bị cho con năm trăm vạn, nếu như có thể đàm phán hoà bình là tốt nhất, cái này coi là tiện nghi kia cháu con rùa, chúng ta ngày tháng còn dài".
Mộc ba cảm thấy cô suy tính rất hợp lí, lập tức phái người đi gọi hai người kia đến, lại viết chi phiếu năm trăm vạn đưa cho cô.
Sau đó điều đến một chiếc xe, nói với Tiểu Ốc: "Dùng cái này xe đi! Che giấu tai mắt người".
"Vâng". Tiểu Ốc chui vào trong xe, bảo lái xe đến bãi đậu xe.
Bởi vì là phía dưới bãi đậu xe, bên trong tối đen, đèn xe của Tiểu Ốc chiếu vào, có thể nhìn thấy bên trong góc trong cùng của bãi đậu xe ba bốn người đàn ông áo đen đứng cạnh một chiếc xe màu đen, tư thế sẵn sàng đón địch. Vương què, cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm của thành phố cho nên muốn cứu người trong tay ông ta không phải chuyện dễ.
Phòng nhỏ đi tới mở miệng hỏi trước: "Anh là Hắc Cẩu"?
Một người đàn ông đeo kính đen gật đầu: "Là tôi, lần hành động này, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp thiếu phu nhân".
"Các anh mang theo những gì"? Tiểu Ốc không dài dòng.
"Mang theo những thứ này". Hắc Cẩu cho người mở cốp sau xe, dao phay, rìu, trên người mỗi người còn có một khẩu súng.
Tiểu Ốc gật đầu: "Tôi cũng dẫn theo hai người, các anh ai biết bây giờ Vương què đang ở đâu không"?
"Mới vừa điều tra xong, hai giờ chiều nay lão ta sẽ đến Hà gia giao dịch ma túy". Hắc Cẩu nói.
"Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm, chờ lão bắt đầu cùng đối phương giao dịch thì chúng ta mới đến, như vậy sẽ không cho lão chạy, tôi mang theo năm trăm vạn chi phiếu. Nói chuyện trước, không đàm phán được mới động thủ". Tiểu Ốc nói, cũng chỉ có thể như vậy.
Hắc Cẩu nhìn cô làm việc rành mạch, rõ ràng cũng yên tâm: "Được, vậy huynh đệ đi ăn cơm trước, ăn uống no đủ mới có sức chiến đấu".
Bữa cơm này Tiểu Ốc trả, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, thức ăn không thiếu, nhưng không được uống rượu.
Ăn cơm xong, lái xe đến Hà gia vừa lúc qua hai giờ một chút, cổng được canh phòng nghiêm ngặt, có lẽ giao dịch đã bắt đầu rồi.
Tiểu Ốc đẩy cửa xuống xe, lại gần cổng, cách khoảng năm sáu thước thì dừng lại, nói với mấy người canh cổng: " Các anh mau vào gọi Vương gia ra đây, tôi có việc tìm ông ấy".
"Cô là ai"? Một tên canh cổng lên tiếng.
"Kim Tiểu Ốc phố Tam Hoàng". Tiểu Ốc khoanh tay trước ngực, môi mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh lùng.
Tên canh cổng đã nghe qua thiên kim Mộc gia cũng là bạn gái của Đậu thiếu gia, lập tức coi trọng: "Cô chờ đấy, tôi sẽ đi thông báo".
Tiểu Ốc ừ một tiếng, mấy tên thủ hạ cũng đã xuống xe, đang đứng trước cổng.
Tên canh cổng đi vào gõ cửa một căn phòng, một người đàn ông râu quai nón mở cửa ra, trầm mặt hỏi: "Có chuyện gì"?
"Tiểu thư Mộc gia, nói muốn gặp Vương gia". Bởi vì Vương què họ Vương, bọn họ muốn bày tỏ tôn kính, dứt khoát gọi hắn là Vương gia.
"Không nhìn thấy Vương gia đang bận sao, được rồi, cậu đi ra đi! Chuyện này chờ một lúc nữa hãy nói".
"Nhưng cái cô Kim Tiểu Ốc đó còn dẫn theo vài người đến, trong đó có người là thủ hạ thân tin của Đậu gia, Hắc Cẩu".
Nếu như chỉ là Mộc gia, dù thế nào đi nữa bọn hắn đã bắt Mộc thiếu gia, nhưng Đậu gia lại khác, Đậu gia phái người tới có nghĩa là Đậu gia cùng Mộc gia đã liên thủ, bọn họ có thể không đem Mộc gia để ở trong mắt, nhưng Đậu gia không thể coi thường.
Người kia nghe xong, không bình tĩnh được nữa: "Cậu chờ đây, tôi đi mời Vương gia".
Hắn đi vào xin chỉ thị khi Vương què đang đàm phán cùng đối tác: "Vương gia, Kim Tiểu Ốc dẫn theo mấy người của Đậu gia tới, yêu cầu muốn gặp ngài, nên làm gì"?
"Giọng điệu không nhỏ, lá gan cũng có chút, cứ để cho cô ta chờ đợi, không nhìn thấy ta đang bàn chuyện làm ăn hay sao". Địa bàn của lão cũng không phải dễ dàng xông vào, chẳng lẽ lão sợ một con nhóc sao?
Vương què lại quay ra nói với đối tác là một người đàn ông mặc tây trang màu đen cao cấp: "Lưu tiên sinh, 1,5 triệu, tôi mua toàn bộ hàng, ông thấy thế nào"?
"Hai trăm vạn, thiếu một phân không bán, đây là hàng thượng hạng, ông nếm thử một chút cũng biết, hàng này chúng tôi mang về từ Tam Giác Vàng, không qua tay người khác, cho nên đắt hơn mấy hàng loại hai, ba kia". Nói xong, hắn đứng dậy.
Vương què lập tức nói: "Chờ chút! Hai trăm vạn thì hai trăm vạn".
Vương què sợ mất mối lập tức ra lệnh cho thuộc hạ mang tiền ra cho đối phương kiểm, sau đó cho người đưa hắn đi ra cửa sau, xong xuôi lão mới nói mấy câu với gã râu quai nón: "Đi ra gọi con nhóc Kim Tiểu Ốc vào, một mình nó, không cho cô ta đưa thủ hạ vào. Nếu cô ta có gan vào hãy nói".
"Vâng". Gã râu quai nón đi ra ngoài chuyển lời đến Tiểu Ốc.
Tiểu Ốc bình thản bảo gã dẫn đường, sau đó quay ra nói với mấy người đi cùng: "Cẩu ca, anh ở đây chờ tôi, những người khác lên xe chờ đi! Nửa giờ sau nếu tôi còn chưa ra, quyền chỉ huy giao cho anh, chuyện này anh làm được chứ"?
Hắc Cẩu gật đầu: "Vâng".
Tiểu Ốc yên tâm đi theo gã râu quai nón vào trong. Trong phòng lờ mờ ánh sáng, Vương què đang cầm li rượu trên tay không thèm ngẩng đầu lên: "Nghe nói Kim tiểu thư tìm tôi, có chuyện gì không"?
"Nghe nói đại ca tôi đang làm khách tại chỗ của ông. Tôi muốn xin Vương gia một bữa cơm, thuận tiện xin ngài nói cho tôi gặp đại ca để nói cho anh ấy biết, đến lúc anh ấy nên về nhà rồi, ba mẹ tôi có chút bận tâm". Tiểu Ốc nói xong, móc ra tấm chi phiếu năm trăm vạn phe phẩy.
Vương què buồn cười, một con nhóc như cô mà cũng muốn nói điều kiện với tôi sao, nếu đồng ý thì tôi còn mặt mũi nào gặp người khác: "Một bữa cơm cũng được. Tôi thấy đại ca cô ở đây vui đến quên cả trời đất, nếu muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần giao phố Tam Hoàng cho tôi là được".
Tiểu Ốc cảm thấy đàm phán tan vỡ, đứng lên: "Tôi thấy ông còn chưa tỉnh ngủ, ngày khác chúng ta bàn lại! Tạm biệt".
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy"! Địa bàn của lão đến là đến nói đi là sao?
Vương què vừa định vỗ tay ra hiệu cho người tới bắt cô thì Tiểu Ốc đã nhanh tay ấn nút cơ quan trên chiếc vòng tay đang đeo làm mấy mũi châm độc bắn thẳng vào vai lão.
Lão lập tức không thể nhúc nhích, giọng nói yếu ớt lại khiếp sợ: "Cô muốn gì"?
"Trả lễ lại, nếu đại ca tôi ở nhà ông làm khách, vậy cũng không thể làm gì khác hơn là mời ông đến nhà tôi làm khách, châm này rất độc, có phải ông cảm thấy tê tê? Độc này chỉ có tôi mới biết cách giải, ông chờ chết đi". Tiểu Ốc móc ra khẩu súng dí vào huyệt Thái Dương của lão, phách lối nói.
Vương què lúc này mới hối hận mình quá khinh địch, không ngờ bị thua trong tay một con nhóc: "Cô cho rằng sẽ đi ra được khỏi đây sao"?
"Trừ phi bọn họ không nghĩ đến mạng của ông". Tiểu Ốc đã văng cánh cửa, lôi Vương què đi ra.
Bọn bảo vệ canh giữ bên ngoài nhìn thấy lập tức đứng sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm nhìn cô: "Đừng xúc động".
"Các anh yên tâm, tôi chỉ muốn đại ca tôi". Tiểu Ốc lôi Vương què ra cổng, nói với Hắc Cẩu: "Mau tới đây giúp tôi đem ông ta lên xe".
Hắc Cẩu không ngờ một cô nhóc như cô lại có hành động liều lĩnh như vậy, lập tức đến giúp cô một tay lôi lão lên xe, những người khác cũng phối hợp mở cửa xe tiếp ứng. Thủ hạ của lão không dám manh động, chỉ khi xe đi được một đoạn khá xa mới móc súng ra bắn lấy lệ.
Chiếc xe đi ra khỏi phạm vi thế lực của Vương què, đến một bãi đỗ xe bí mật thì dừng lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Ốc vung tay đấm mạnh vào bụng lão: "Nói, đại ca tôi ở đâu"?
"Tôi sẽ không nói cho cô biết". Vương què hừ lạnh, lão sợ mình nói ra rồi thì cái mạng này sẽ không giữ được nữa.
"Ông yên tâm đi, tôi không giết người, nhưng tôi không bảo đảm ba tôi có thế hay không, nếu ông không nói thì tôi không còn cách nào khác đưa ông đi gặp ba tôi".
Vương què không động đậy. Bỗng điện thoại trên người lão đổ chuông, Tiểu Ốc lấy ra nghe: "Uy".
"Tôi là Lục Thông, thủ hạ của Vương gia, chỉ cần cô giết chết Vương gia rồi cầm đầu lão tới đây cho tôi, tôi sẽ thả đại ca cô ra ngay, thế nào"?
"Tại sao?" Biến cố làm cho Tiểu Ốc kinh ngạc.
"Tôi không muốn cả đời làm chó".
"Được, chờ điện thoại của tôi". Tiểu Ốc cúp máy, quay sang nói với Vương què: "Thủ hạ của ông nói muốn ngồi lên đầu ông, muốn tôi giết chết ông để đổi lấy đại ca tôi, ông có ý kiến gì không"?
Vương què vẫn nghiêm trang: "Thủ hạ của tôi sẽ không như vậy".
"Vậy tôi sẽ lấy đầu ông đi thử xem thế nào, ông nhất định phải ép tôi sao"? Tiểu Ốc không muốn giết người, bởi vì cô cho rằng con người ai sẽ có lúc phạm lỗi, rất nhiều sai lầm có thể sửa, nhưng giết người thì không, người chết là hết, không thể cứu vãn được nữa. Cho nên cô không muốn giết người, kể cả kẻ Cùng Hung Cực Ác đi nữa cũng không muốn.
"Cô nói thật"?
Tiểu Ốc gật đầu: "Nếu không tôi có thể lập tức chặt đứt cái đầu của ông, còn lảm nhảm với ông làm gì"?
"Tôi nói, chỉ cần cô thả tôi đi, ta sẽ nói hết". Những người trên xe đều như hung thần ác sát, lão chỉ có thể trông cậy vào cô gái nhỏ này.
"Đại ca tôi ở đâu?"
"Trong một biệt thự của tôi ở ngoại thành, có người canh giữ, xung quanh có nhiều người mai phục trong các bụi cỏ. Tôi có chìa khóa, tôi cũng thể dẫn cô đến đó, trước hết cô có thể giải độc cho tôi được chứ?"
"Không thể". Cô sợ lão lừa mình. Mà thực ra cô cũng không biết dược tính loại độc trên mấy mũi châm kia thế nào, lần đầu tiên lấy ra dùng cô cho thêm chút tuốc tê vào, chỉ sợ sắp hết công hiệu.
Xe chạy một mạch cho đến khi còn cách biệt thự kia khoảng 3-400m thì dừng lại. Hắc Cẩu lấy một sợi dây thừng trói Vương què lại rồi ra lệnh cho thủ hạ lái xe đưa lão đến một nơi hẻo lánh để lão không thể ngăn cản cuộc hành động này.
Tiểu Ốc cùng mọi người lẻn đến phía sau ngôi biệt thự, không làm kinh động bất kì ai. Nhìn ngôi biệt thự yên tĩnh, Tiểu Ốc hỏi Hắc Cẩu: "Anh nghĩ lão ta có lừa chúng ta hay không?"
"Sẽ không". Hắc Cẩu móc ống nhòm ra quan sát, xác định trong phòng có người mới bắt đầu nói: "Trong sân chỉ có một người tuần tra, phòng khách lầu một trong phòng khách không thấy được, lầu hai có người, có một cửa gian phòng có hai người đứng, có lẽ đại ca cô ở trong phòng đó, lầu ba hình như không ai. Trước hết cô ổn định Lục Thông trước rồi chúng ta bắt đầu hành động".
Tiểu Ốc đồng ý: "Như vậy có thể sẽ cho Vương què một ít thời gian, sớm biết thế này thì đã không tha cho lão sớm thế".
"Tính chuyện hiện tại trước, không nên để ý chuyện đó nữa". Chuyện thanh lý môn hộ quan trọng hơn so với chuyện này, ít nhất đối với Vương què mà nói.
"Vậy được, đúng nửa đêm chúng ta sẽ leo tường phía sau vào". Đây là biện pháp tốt nhất.
Hắc Cẩu đồng ý, định đợi bọn chúng ngủ mới bắt đầu hành động, không ngờ nội ứng gọi điện thoại tới báo hình như Lục Thông bắt đầu nghi ngờ nên đang chuẩn bị đến, khoảng 30 phút nữa là đến. Bởi vậy bọn Tiểu Ốc chỉ có nữa giờ để hành động.
Tường sau biệt thự không cao lắm, với tay lên còn cách khoảng 1m. Sát tường có một cây cổ thụ, đoàn người trèo cây lên tường sau đó bám tường tuột xuống, không phí bao nhiêu hơi sức. Sau đó đoàn người men theo vách tường đi vào, như vậy người trên lầu có nhìn từ cửa sổ xuống cũng không thấy được bọn họ. Đi qua hai góc cua thì nhìn thấy tên tuần ra đang ngủ gà ngủ gật, A Hổ nhánh chóng đánh ngất gã, tiểu thư có ệnh, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể giết người.
Thuận lợi đi đến cửa chính, Tiểu Ốc lấy chìa khóa Vương què ở. Mẹ nó, không mở được, cô bị lão hồ ly kia lừa! Nhìn sang Hắc Cẩu: "Bây giờ nên làm gì?"
Hắc Cẩu đá văng cánh cửa, làm mấy tên canh giữ đang đánh bài giật mình ngoái ra, thừa dịp bọn chúng còn đang sững sờ, chưa kịp phản ứng anh móc dao từ sau lưng ra lao tới chém giết, khoảng cách quá gần như này thì súng lục còn không bằng khảm đao, hơn nữa âm thanh của súng lục quá lớn, dễ kinh động đến bọn canh gác ở trên lầu, mấy người kia cũng hăng hái tham gia hỗn chiến.
Tiểu Ốc móc khẩu súng lục màu bạc từ trong túi quần ra, nhặt trên đất một co dao rọc giấy, một mình đi lên lầu. Tên gác trên lầu hai nghe thấy có tiếng động bên dưới nhanh chóng rút súng ra lao đến cầu thang, đụng phải Tiểu Ốc bị cô bắn trúng một phát vào chân, một phát vào tay ngã lăn ra. Tiểu Ốc nhanh nhẹn lao đến cướp luôn khẩu súng trong tay gã.
Tiểu Ốc tiếp tục đi lên lầu. Tên canh giữ trong phòng trên lầu 2 nghe thấy tiếng súng nổ, biết bị tấn công, vội vàng mở cửa xem xét tình hình. Gã thấy một cô gái đang đi lên cầu thang, nghĩ chỉ còn cách đe dọa con tin cho nên bỏ chạy vào phòng. Tiểu Ốc đuổi theo, bắn vào đùi phải của gã làm gã ngã xuống, họng súng bốc khói. Cô liếc mắt nhìn thấy Mộc Trạch Khải bị trói chặt vào ghế không nhúc nhích được. Cô móc dao rọc giấy ra cắt dây trói cho anh ta.
Mộc Trạch Khải không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, không ngờ người đến cứu mình là cô.
Tiểu Ốc thấy anh ta nhìn mình chằm chằm cho là anh ta không muốn nói: "Trừng cái gì mà trừng, anh yên tâm đi, sau khi trở về, tôi lại cũng sẽ không gặp anh đâu mà lo".
Cởi trói xong cho anh ta, Tiểu Ốc vỗ tay, định kéo anh ta ra ngoài bỗng thấy ánh mắt Mộc Trạch Khải hoảng sợ nhìn sau lưng cô. Cô hiểu được, lôi kéo anh ta né tránh, phát đạn sượt qua má cô bắn vào cửa sổ thủy tinh làm thủy tinh vỡ rơi đầy trên nên nhà. Cô nhanh chóng xoay người phi dao đánh trúng tay cầm súng của đối phương, sau đó đi đến đoạt súng của gã đưa cho Mộc Trạch Khải: "Cầm lấy, đi theo tôi!"
Lần đầu tiên cầm súng, tay Mộc Trạch Khải run rẩy. Tiểu Ốc kéo anh ta đi xuống lầu dưới. Nhìn thấy bọn họ, Hắc Cẩu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Đi mau, Lục Thông sắp tới".
Trên nên nhà đầy máu tươi tanh nồng, trên ghế có mấy người bị thương nặng bất tỉnh nhân sự, Mộc Trạch Khải nhìn thấy buồn nôn. Người của Hắc Cẩu mở cửa, Tiểu Ốc đỡ Mộc Trạch Khải mềm nhũn đi ra ngoài. Thủ hạ của Vương què mai phục ngoài cổng nghe thấy tiếng súng nổ biết liền nâng cao cảnh giác, thấy người ngoài là bắn.
Thương pháp Hắc Cẩu rất tốt, trong bóng tối không nhìn rõ mặt người, anh ta nhận biết được vị trí chạy một vòng, trong bụi cỏ lập tức im lặng.
Bỗng phía trước xuất hiện hai chiếc xe, đén pha chói sáng không nhìn rõ được người trong xe. Hắc Cẩu nhận ra là xe của Đậu gia lập tức lên xe. Người còn chưa lên xe hết thì phía xa xuất hiện khoảng 7, 8 chiếc xe. Đoạn đường này vắng vẻ kể cả ban ngày cũng không có khả năng có nhiều xe đi qua thế. Tiểu Ốc cảnh giác nói với Hắc Cẩu: "Có vấn đề, có thể là Lục Thông đã nhận ra cái gì đó, các đi hướng ngược lại, tôi đi thẳng hướng bọn chúng. Hắc Cẩu, anh hãy bảo vệ tốt cho anh ta trở về thành phố. A Hổ, anh đi cùng xe này luôn đi, A Quyền đi theo tôi".
Mọi người làm theo sắp xếp của Tiểu Ốc. Chiếc xe chở Mộc Trạch Khải nổ máy chạy đi, mặc dù đi đường vòng về thành có xa hơn nhưng an toàn, bọn Lục Thông có muốn đuổi cũng không kịp. Nhưng còn bọn Tiểu Ốc thì khá là nguy hiểm. Mộc Trạch Khải biết cô bất chấp nguy hiểm tính mạng để bảo vệ mình, trước kia rất ghét cô nhưng giờ trong lòng dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa đau đớn. Trước khi đi dặn lại Tiểu Ốc: "Cẩn thận".
Tiểu Ốc gật đầu, lập tức lái xe đi tới đoàn xe kia. Cô biết mình hiện tại có nhiều nguy hiểm, nhưng cảm thấy rất đáng bởi vì có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ nuôi.
Tiểu Ốc sợ những người đó sinh nghi, cho nên cố ý chầm chậm lái xe đến, đi qua đoàn xe kia mới đạp cần ga lên tốc độ cao nhất, chiếc xe phóng như bay, liều mạng trên con đường đen ngòm. Lục Thông giảo hoạt sinh nghi bèn ra lệnh ột số xe cùng một nửa số thuộc hạ quay đầu đuổi theo xe cô, 3 xe tiến vào biệt thự xem xét tình hình, còn 2 xe thì đuổi theo xe Mộc Trạch Khải mặc dù đã đã chạy mất dạng.
Qua gương chiếu hậu, Tiểu Ốc nhanh chóng phát hiện phía sau có xe đuổi theo, thừa dịp bọn họ chúng còn chưa xác định mình là mục tiêu Tiểu Ốc nói với hai người trên xe: "Chuẩn bị súng, chờ bọn chúng đuổi gần đến nơi, lập tức quay cửa sổ xuống nổ súng đánh lén, không được do dự".
Hai người đều là từng trải việc đời, móc súng, lên cò, vừa quan sát chiếc xe đằng sau, vừa chuẩn bị tùy thời đánh lén.
Xe phía sau nhận được chỉ thị, tăng hết tốc lực đuổi theo, do là xe đời mới nên rất nhanh đã đuổi kịp xe của Tiểu Ốc. Bọn chúng cực kì hung ác, hai xe áp sát xe Tiểu Ốc, xe phía sau nổ súng trước tiên tạo thế ba mặt giáp công.
Hai người trong xe Tiểu Ốc không chần chừ, quay kính xe xuống, bình tĩnh bắn trả. Tiểu Ốc chăm chú lái xe. Cả người, xe hay súng đạn đều không bằng đối phương, nếu kéo dài lâu tình trạng này kiểu gì cũng thua, phải cứng rắn hơn, cô hỏi người phía sau: "Còn có búa sao?"
"Có".
"Một búa đập cửa sổ bên trái của xe đó". Không có cửa sổ che chắn, đối phương sẽ rất khó tránh né, bên trái là chỗ ngồi của tài xế.
Thủ hạ kia làm theo, hai xe tới rất gần nhau thì nhắm ngay, một búa đập vỡ cửa kiếng xe của đối phương làm tài xế xe đó hoảng hốt.
"Rút tay về, tôi sẽ quay ngược lại, chờ xe dừng hẳn, các anh chỉ nhằm bánh xe mà bắn". Tiểu Ốc đột nhiên dừng xe lại, chiếc xe phía sau kia đang đà lao đến phanh gấp làm xe nghiêng hẳn sang một bên. Tiểu Ốc lùi xe đâm vào làm chiếc xe đó đổ hẳn. Hai chiếc xe phía trước lập tức quay đầu, xông lại. Tiểu Ốc dừng xe lại, hai thủ hạ phía sau lập tức thò đầu ra bắn toàn lực càn quét bánh xe của hai chiếc xe kia. Hai xe kia bị trúng bánh xe, một cái quay vòng ở ven đường, một cái vẫn hướng xe Tiểu Ốc lao tới.
Tiểu Ốc đánh tay lái lái xe sang vệ đường, bị chiếc xe kia va chạm nhẹ, chỉ xước tí sơn. Chiếc xe kia vẫn lao về phía trước đụng phải chiếc xe đã bị Tiểu Ốc đâm đổ vó chổng lên trời.
"Giải quyết!" kti hài lòng cười, khởi động xe phóng đi, vừa giải quyết xong mấy cái xe, vừa chặn luôn đường nếu còn xe phía sau đuổi tới, nhưng cô vẫn sợ phía trước có mai phục.
Mới đi được hơn nửa dặm đường, lại xuất hiện sự cố mới, Tiểu Ốc hét to: "Nguy rồi, xe sắp hết xăng".
"Vậy làm sao bây giờ"? Xong rồi, lúc này là lúc nào mà còn xảy ra chuyện này.
"Tôi sẽ giấu xe vào rừng để tránh người ta phát hiện ra, sau đó chúng ta đi vòng quanh đây xem nhà nào có xe thì mượn trở về thành". Tiểu Ốc nhỏ giọng mắng một tiếng, lái xe vào một khu rừng rậm rạp, xuống xe.
Ba người xem bản đồ trên điện thoại di động, từ đây tới thành còn rất xa, vài chục km nữa, hơn nữa trên bản đồ thể hiện xung quanh đấy trước không thôn xóm sau không nhà trọ, sợ rằng chỉ có thể cả đêm đi đường.
Vì cẩn thận, điện thoại di động phải tắt, ngộ nhỡ đối phương đã báo cảnh sát, vậy chỉ cần tra điện thoại di động là biết bọn họ ở đâu, cũng không dám gọi nhờ giúp đỡ.
Bọn Tiểu Ốc vào được thành lúc trời gần sáng, tìm một nhà trọ nhỏ ở tạm, dùng điện thoại của khách sạn gọi về cho người nhà, Tiểu Ốc gọi ngay cho Đậu Diệc Phồn: "Diệc Phồn, là em đây, bọn Mộc Trạch Khải an toàn không"?
"Đã an toàn về đến Mộc gia rồi, cám ơn trời đất, cuối cùng em cũng gọi điện thoại về. Em có sao không"?
"Em chỉ bị thương nhẹ thôi, chuyện này cảnh sát biết không? Bên Vương què có động tĩnh gì không"? Tiểu Ốc muốn xác định bình an mới dám trở về.
"Không. Người của Vương què người của không dám báo cảnh sát. Hắc đạo có quy củ của hắc đạo, có chuyện gì cũng sẽ tự mình giải quyết. Nếu không sẽ không thể đứng vững được. Nghe nói em đã đánh cho đám người của lão người ngã ngựa đổ, anh nghĩ bọn họ cần có thời gian để củng cố lại. Em đang ở đâu, anh đến đón". Đậu Diệc Phồn nhận được điện thoại của cô, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, cả đêm qua anh lo lắng cho cô, không thể ngủ được.
Tiểu Ốc nói đi nhiều người sẽ gây sự chú ý nên sẽ chia nhau tự về. Rốt cuộc tâm trạng cũng được thả lỏng, điện thoại di động đã được bật lên. Sau đó cô mua mũ, kính, chào hai người kia, gọi một chiếc tắc xi, trở về biệt thự của Đậu Diệc Phồn.
Cô vừa về tới biệt thự, Đậu Diệc Phồn cùng Vương Triêu Quân ra đón, Đậu Diệc Phồn đi tới ôm cổ cô: "Tiểu Ốc, thật may là em không sao".
"Diệc Phồn, thật xin lỗi đã để cho anh phải lo lắng".
Một lúc lâu sau Đậu Diệc Phồn mới buông cô ra. Ba người vào nhà, Tiểu Ốc ngồi cạnh Đậu Diệc Phồn, người giúp việc bưng lên điểm tâm, tối qua thiếu gia lo lắng không chỉ không ngủ, mà còn không ăn uống gì, Tiểu Ốc cũng không ăn gì. Hai người cùng ăn bánh uống trà. Vương Triêu Quân ngồi ở bên cạnh nhận được điện thoại, chờ bọn họ ăn xong mới nói với Tiểu Ốc: "Ông Đậu mới vừa gọi điện thoại tới, bảo tôi chuyển lời cho cô, công việc ngày hôm qua rất tốt, rất ra dáng con dâu tương lai, ông ấy rất vui mừng".
Tiểu Ốc gật đầu, không có chút kiêu ngạo hay đắc ý nào, với cô, chiến đấu chỉ là thủ đoạn để đạt được hòa bình, cũng không đáng giá để kiêu ngạo.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiểu Ốc cùng Đậu Diệc Phồn về phòng ngủ một giấc, khi tỉnh lại, trời đã tối.
Tiểu Ốc mặc một chiếc váy cô thích sang phòng Đậu Diệc Phồn gọi cậu đi ra ngoài ăn cơm tối.
Sau khi ăn cơm xong, giống như thường ngày, hai người vùi ở trong phòng xem ti vi, thấy đoạn phim bắn nhau Tiểu Ốc bất an. Cô nhớ tới hôm qua, không ngờ mình có thể ác như vậy, chỉ vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Lúc cố ý đâm chiếc xe phía sau cô đã không để ý đến sống chết của mình cũng như của người khác. Lúc đó, cái nguyên tắc không thể giết người của cô đã có lấy một giây để được suy xét. Thậm chí cô có thể cảm giác được độ nóng hổi như thiêu đốt của máu tươi phun vào hai tay cô ngày hôm qua. Hóa ra cô cũng rất độc ác. Tại sao cô có thể độc ác như vậy? Nhưng không ác độc, ở trong thế giới hắc đạo hỗn loạn sẽ chết rất nhanh.
Trong lòng có ít thứ chết đi, lương tri, đạo đức, có lẽ còn có cái gì chính cô cũng không biết đang dần biến mất…
Buổi tối không ngủ được, Tiểu Ốc ra sân hóng mát, không ngờ gặp Vương Triêu Quân vẫn chưa ngủ, anh nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn: "Cô phiền não việc gì à"?
Tiểu Ốc lắc đầu: "Không có gì".
"Bởi vì nhiệm vụ lần này cô hoàn thành rất xuất sắc, cộng thêm phải chuẩn bị hôn lễ sắp tới, nên huấn luyện của chúng ta kết thúc trước thời hạn, ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, nếu không ngủ được thì tới đây uống một chén đi!".
"Nhanh như vậy sao"? Tiểu Ốc hơi hụt hẫng, bỏ qua một số thứ thì anh chính là một thầy giáo rất tốt, lại có bản lĩnh. Nếu không phải là anh dạy những thứ kia, có lẽ ngày hôm qua cô đã chết rồi.
"Không thích". Anh còn có rất nhiều chuyện khác cần làm.
Tiểu Ốc vào nhà tìm hai chai rượu ngon, mỗi người một chai, tu ừng ực, say ngất ngưởng nằm luôn tại sofa ngủ. Nơi đây rất an toàn không sợ bị tập kích.
Sáng hôm sau khi Tiểu Ốc tỉnh lại, dụi mắt nhìn xung quanh thấy Đậu Diệc Phồn đang ngồi canh cô dùng laptop: "huấn luyện viênVương ?"
"Sáng sớm đi rồi". Đậu Diệc Phồn nhìn sang cô: "Anh nghĩ thời gian tới chúng ta sẽ không bị công kích. Lục Thông bị Vương què chém hai đao bị thương rất nặng, đang phải lẩn trốn, thủ hạ đi theo Lục Thông cũng bị Vương què xử tử. Vương què cũng bị Lục Thông đánh trọng thương, vết thương cách tim chỉ có 3 cm".
Tiểu Ốc cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy: "Lục Thông sẽ cam tâm"?
"Anh nghĩ là không. Hiện tại gã chỉ có hai con đường, hoặc là đi theo ba anh, hoặc là phải tự mình giết chết Vương què. Mà Vương què cũng chỉ có hai con đường, nghe thủ hạ nói, ba anh đã tìm gặp Vương què nói với lão rằng hoặc là lão quy thuận, hoặc là lập tức bị tiêu diệt hết. Hiện tại trong thành, thế lực nhà anh là mạnh nhất". Đậu Diệc Phồn đắc ý nói, cho nên vô luận như thế nào, Tiểu Ốc cũng sẽ không gặp chuyện không may.
Tiểu Ốc không có cảm giác gì, không biết mình nên đáp lại thế nào đành im lặng.