Sau mười năm làm điều giáo sư, ta đột nhiên muốn làm một công việc bình thường, thể nghiệm một chút cảm giác mới.
Đương nhiên, không thể phủ nhận, ta cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sau đó, ta gặp vị thủ trưởng kia. Người đó tên là Lý Mục, liếc mắt một cái, ta cũng biết hắn là một kẻ cô đơn. Cho nên không thể kiếm chế được mà muốn chinh phục hắn, làm cho hắn nằm dưới thân ta, trở thành nô lệ của ta.
Ta không biết sau khi ta chinh phục hắn, liệu có cảm thấy hư không cùng chết lặng như các lần điều giáo thành công khác không.
Nhưng ta lại tự nói với bản thân, có lẽ hắn sẽ là đặc biệt…
Sau khi tiếp xúc với hắn, quả thật, hắn rất đặc biệt.
Lúc đeo kính với lúc không đeo, trông hắn thật sự rất khác. Khi cởi kính ra, hắn xinh đẹp cực kỳ, với đôi mắt câu hồn nhất mà ta từng thấy.
Hắn chân thật và đơn thuần, ta quả thực khó có thể tin, trên thế giới này còn có linh hồn thuần khiết đến vậy.
Hắn tựa như một con mèo nhỏ, đáng yêu, xinh xắn, đẹp đẽ…
Trong quá trình điều giáo hắn, ta đã được hưởng thụ một sự kích thích chưa từng có trong dĩ vãng. Cả người hắn như bôi đầy xuân dược, hấp dẫn ta, khiến ta không ngừng chà đạp hắn, làm hắn rên rỉ dưới thân ta.
Chứng kiến ánh mắt hắn nhìn ta, ta biết ta đã chinh phục được hắn, mèo nhỏ của ta, đã hoàn toàn thuộc về ta.
Ta vừa cao hứng, vừa cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu. Bởi vì bản thân ngày càng quan tâm hắn, cái cảm giác này chưa từng xuất hiện trong ta.
Ta ghét cái cảm giác bị khống chế, vô cùng chán ghét.
Ta quyết định khôi phục lại cuộc sống như xưa, ta nghĩ có như vậy ta mới có thể trở về như trước kia, trờ về một người chủ nhân không bị nô lệ ảnh hưởng.
Nhưng sự thực không phải thế, trong lúc điều giáo người khác, trong óc ta vẫn không ngừng nghĩ tới mèo nhỏ, những người khác căn bản không thể so sánh với hắn được.
Chỉ có điều không đợi ta suy nghĩ thấu đáo, ta lại phát hiện một việc nghiêm trọng hơn. Mèo nhỏ của ta, báu vật của ta, bảo bối của ta, dĩ nhiên lại ngủ dưới thân người khác, lại còn lộ ra bộ dạng mê người đến vậy.
Thật đáng chết, cái tên nam nhân kia, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
Nhưng càng suy nghĩ, ta lại càng sợ. Nếu như, nếu như ta tới muộn một chút thôi, vậy mèo nhỏ sẽ… quả thực ta không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Lửa giận ngập trời, cái loại cảm giác tựa như báu vật mà ta giữ gìn cẩn thận đã bị kẻ khác nhúng chàm, ta hung hăng trừng phạt mèo nhỏ, ta muốn hắn biết hắn thuộc về ai?
Đương nhiên, giờ phút này ta rất rõ ràng, ta không còn chút hứng thú nào với kẻ khác.
Ta là chủ nhân duy nhất của mèo nhỏ, mèo nhỏ cũng là sủng vật duy nhất của ta.
Từ đó, ta từ bỏ công việc điều giáo, mà toàn tâm toàn ý điều giáo sủng vật đáng yêu này…