Lông mi Thiên Tình run rẩy kịch liệt. Cô cố gắng tìm lại lý trí của mình để trả lời anh: "Tôi.... tôi đến tìm trợ lý Trần ...."
"Tìm cậu ta làm gì?" Hai mắt Thi Nam Sênh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó nóng rực như lửa tưởng chừng muốn thiêu đốt Thiên Tình đến tan chảy mới thôi.
Thiên Tình cảm thấy ứ nghẹn, hàng mi run run. Nhớ lại mấy hôm trước anh đã tức giận thế nào khi biết cô đi casting, lén liến nhìn anh, yếu ớt nói: “Tôi đến lấy lại hồ sơ...."
"Em muốn lấy hồ sơ để làm gì?" Đáy mắt bỗng chốc như đóng băng.
Thiên Tình rũ mắt, "Tôi....Muốn nộp vào công ty mới."
"Công ty mới?" Anh biết nhưng vẫn cố hỏi, bàn tay đang vắt trên eo cô cũng đồng thời tăng sức, “Công ty nào?"
Cô im lặng một hồi. Tuy không nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng rất rõ ràng cảm nhận được trong đôi mắt đó đang bắn ra tia sáng vô cùng lạnh lẽo. Mím mím môi sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh, “Là công ty giải trí Wesley, hẹn chiều nay đến trình diện."
“Tôi đã nói rồi, giới showbiz không thích hợp với em!"
Phải, giới showbiz không thích hợp cô. Nhưng cô có thể làm gì đây? Chẳng lẽ giống như anh nói, phải bán cho anh một lần nữa sao?
Cô không muốn! Lòng bị trọng bị giẫm đạp dưới chân, một lần đã đủ khiến cho cô đau đớn đến mức không muốn sống!
"Vậy anh Thi cảm thấy việc gì mới thích hợp với tôi?" Thiên Tình bình tĩnh nhìn anh.
Thi Nam Sênh nghĩ mình nhất định bị điên rồi, mới có thể nói ra những lời kế tiếp này, "Nếu như em thiếu tiền, tôi có thể nuôi em."
Đáy mắt Thiên Tình thoáng qua bi thương. “Tôi sẽ không bán mình nữa, tôi muốn dựa vào sự nỗ lực của mình để chăm sóc tốt cho chị. Nếu như lần đầu tiên tôi có lựa chọn khác, tôi sẽ không chọn cách bán mình!"
"Cho nên, theo như lời em nói, thì em rất hối hận khi đã bán em cho tôi?" Vẻ mặt Thi Nam Sênh như có mây mù kéo tới.
"Phải." Thiên Tình đáp gần như không hề do dự. Đôi mắt to tròn trong suốt của cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, "Nếu như không có lần đó, tôi sẽ không bị anh xem thường mà chà đạp. Có lẽ trong mắt anh, tôi là người không có liêm sỉ, không có đạo đức. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết được cái cảm giác khi người chị mà mình thương yêu nhất nằm chờ chết trên giường bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tướt đi sinh mạng, mà anh lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chứ không thể làm gì được, loại cảm giác đó sẽ tuyệt vọng đến nhường nào...." Trên khuôn mặt thanh tú của cô tuôn hai hàng lệ.
Những giọt nước mắt đó như thấm vào tận tim Thi Nam Sênh. Anh nhíu mày nghe được Thiên Tình nói tiếp.
“Tôi hối hận không phải vì chị mà bán mình, mà tôi hối hận....hối hận đã bán cho anh."
Toàn thân anh chấn động. Vẻ mặt âm u như thể muốn cắn xé nuối chửng cô mới thỏa dạ. Cô có ý gì? Chẳng lẽ bán cho người đàn ông khác cô sẽ vừa ý hơn?
Khốn thật! Anh thật muốn bóp chết cái ý nghĩ này của cô ngay tức khắc.
"Nếu như là người khác, anh sẽ không có lý do để chà đạp tôi.... Càng sẽ không khiến tôi đau lòng và khổ sở đến vậy.... Người khác có xem thường tôi, nhục nhã tôi cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ không làm cho tôi đau lòng như thế...."
Duy chỉ có anh. Duy chỉ có anh mới đặc biệt ảnh hưởng đến cô.
Anh đã ngự trị trong tim cô suốt bao nhiêu năm qua!
Dù người khác có nói những lời khó nghe đi nữa, cô chỉ nghe đó rồi thôi cũng không thèm so đo.
Nhưng mỗi một chữ anh nói ra, dù cho chỉ là thoảng qua, cô cũng sẽ đặt ở trong lòng. Mặc cho nó làm tổn thương cô...
Bởi vì, người cô quan tâm chính là anh, từ đầu chí cuối chỉ có mỗi mình anh....
Nghe được lời bộc bạch nghẹn ngào của cô, mi tâm Thi Nam Sênh lúc này mới thoáng giản ra. Đáy mắt anh thoảng qua một tia sáng khác thường. Trái tim cũng chấn động một cách rất rõ ràng. Ngón tay suông dài khẽ nâng cằm cô lên, để đôi mắt mờ mịt hơi nước của cô nhìn thẳng vào mắt mình. Bờ môi mấp máy, anh đột nhiên nói: "Cảnh Thiên Tình, có phải em yêu tôi không?"
Lời anh khiến Thiên Tình sững sờ ra trong phút chốc. Chóp mũi ê ẩm, bao nhiêu uất ức đều vỡ òa hóa thành nước mắt ồ ạt tuôn ra, càng tuôn càng nhiều.
"Không cho khóc!" Anh gầm lên.
Cô hít mũi buộc mình ngăn nước mắt lại.
"Nói cho tôi biết, có phải xưa nay em vẫn luôn yêu tôi đúng không?" Đáy mắt anh như phủ một lớp sương mù. Lời nói êm ái như những đôi tình nhân đang yêu nhau, như có sự cưng nựng dỗ dành.
"Em cái gì hả?" Anh kề lại gần cô hơn. Vẻ mặt nào còn vẻ âm u trước đó? Bờ môi gợi cảm còn nhếch nhẹ, thoảng nở nụ cười như có như không. Anh cẩn thận quan sát cô, nhìn vào đôi mắt óng ánh trong suốt mà chỉ thấy mỗi hình bóng của mình trong đó.
Thi Nam Sênh nhìn áp đảo như vậy, hoàn toàn khiến cô không thể lui được nữa. Thiên Tình nhắm mắt lại, mím môi, như thể đã quyết tâm lắm mới nói ra, "Phải!" Cô lấy dũng khí nhìn lại anh, “Tôi đúng là có yêu anh, mà còn yêu anh đã từ rất lâu, rất lâu rồi..hu hu hu…." Không ngờ cô lại thổ lộ với anh trong hoàn cảnh này, ôi thật là mất mặt!
Nhưng mà....
Nếu như lần này không nói, có lẽ mãi mãi cũng chẳng bao giờ có cơ hội được nói nữa. Cô sắp phải đi Hàn Quốc, một năm sau mới về, không biết sau đó rồi mọi chuyện sẽ ra sao?
Có lẽ....Cô và Thi Nam Sênh đến cả cơ hội được gặp mặt cũng không có....
"Yêu tôi từ rất lâu rồi cơ à?" Thi Nam Sênh đột nhiên cảm thấy tâm tình mình phơi phới, nheo mắt nhìn cô cười cách rất xấu xa, "Vậy lâu là từ khi nào?" Ngón tay vờn tới vờn lui trên môi cô....Cảm nhận được sự run rẩy của cô, đôi mắt sâu thẳm càng trở nên mê ly mờ ám. Dần dần còn tỏa ra tia sáng, trông anh lúc này thật quyến rũ, khiến người ta lóa cả mắt.
Tay Thiên Tình cuộn tay níu chặt áo sơ mi ở trước ngực anh. Cắn môi một lúc mới thành thực trả lời, "Trước kia....khi còn ở trường học. Anh và cô Bạch vẫn đang quen nhau...."
"Nói vậy, em luôn yêu thầm tôi?" Thi Nam Sênh càng cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn. Vui vẻ đến khác thường.
Thiên Tình rũ mắt mím môi, u uẩn mở miệng: "Về sau, sẽ không nữa...."
Thi Nam Sênh nghe mà giận đến nghiến răng. Người phụ nữ này, có phải đang cố ý gây hấn với mình không hả? Tâm trạng vừa vui vẻ mới đó vụt bay sạch, buồn bực vươn tay bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô lên không nói hai lười liền áp môi mình xuống.
Thiên Tình chớp mi chưa hiểu gì thì đã bị anh cắn mạnh lên môi một cái. Đau quá, khiến cô phải bật kêu ra tiếng. Còn tưởng chỉ vậy thôi anh sẽ buông tha cho mình, nhưng môi anh chỉ rời môi cô một lúc, sau đó chuyển sang ở cổ cô. Đầu lưỡi trơn trợt lướt nhẹ quanh vùng cổ trắng mịn như tuyết.
Cô trợn mắt há miệng hít một hơi, một khoảnh nơi cổ bị anh ngậm mãi trong miệng không nhả.
"Đừng như vậy...." Thiên Tình muốn phản kháng, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn yếu ớt như hụt hơi. Thay vì nói là phản kháng, chi bằng nói khe khẽ rên rỉ thì đúng hơn.
Thi Nam Sênh chỉ hừ nhẹ, bàn tay vén áo trên người cô lên, sau đó thăm dò vào bên trong.
Nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay khiến Thiên Tình run lên từng chập. Như có dòng điện đang chảy dọc qua cơ thể, khiến toàn thân cô mềm nhũn rã rời, hoàn toàn không còn khả năng chống đỡ. Chỉ có thể yếu ớt bấu víu vào vai anh, đáy mắt mơ màng mỗi lúc càng nồng nàn đê mê. Nhìn anh bằng đôi mắt uất ức….
Tay của anh lại từ dưới di chuyển lên trên, bao trọn bầu ngực đẫy đà của cô dưới lớp áo ngực.
Thiên Tình thở như bị hụt hơi. Gương mặt tuấn tú điển trai hiện ra trước mắt lúc này chỉ còn nỗi khát khao dục vọng khiến người ta sợ hãi.
"Tiểu yêu tinh, có biết bao lâu rồi tôi không đụng em chưa hả?"
Thiên Tình bị anh ôm quá chặt, đành tựa hẳn vào vai anh. Không còn tâm tư để suy nghĩ về lời nói của anh.
Anh khẽ cắn vành tai trắng nõn của cô, hài lòng khi thấy vành tai dần dần ửng đỏ lên. Sắc hồng ấy, từ từ nhuốm lên gương mặt nhỏ xinh xắn trắng ngần như tuyết của cô, xinh đẹp không thể tả.
Thiên Tình ư ư muốn tránh thoát sự trêu chọc của anh. Nhưng cô vốn không còn hơi sức để làm điều đó. Bầu ngực vun tròn bị một tay anh giữ lấy. Khi thì nhẹ nhàng xoa nắn, lúc thì nặng nề nhào nặn, tạo ra đủ loại hình dạng mờ ám qua lớp áo. Một bàn tay nóng rực còn lại của anh quả quyết dò tìm vào giữa chân cô, cách hai lớp vải mỏng vô tình tàn sát bừa bãi vườn hoa bí ẩn của cô.
"Ưm.... Ưm...." Cảm giác xa lạ mà cuồng dã như quét sạch thần kinh cô, khiến toàn thân cô như bị tê liệt. Thiên Tình đã hết giãy giụa nổi nữa, bàn tay run run cố giữ chặt cổ tay rắn chắc của anh. Cũng không biết giờ phút này rốt cuộc là thật sự muốn anh dời bàn tay càn rỡ của mình đi, hay muốn nhắc nhở anh hãy tiến sâu vào, hãy yêu thương vỗ về cô nhiều hơn nữa.
"Có nhớ tôi hay không? Có nhớ tôi đã từng thế này với em không?" Thi Nam Sênh không chỉ tra tấn cô bằng hành động, mà còn thì thào nỉ non ở bên tai cô.
Thiên Tình chỉ có thể một tay bám vào vai anh, nheo lại đôi mắt ẩn chứa nước, ý loạn tình mê nhìn anh. Môi mấp máy, nhưng nửa chữ cũng không thốt ra nổi.
Vì sự thật....Là cô rất nhớ!
Hơn nữa, còn rất nhớ, rất rất nhớ...
Nhưng nhớ thì đã sao chứ? Người đàn ông này, tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời, không phải muốn là có thể lấy được.
Thiên Tình mím đôi môi đỏ hồng không nói gì. Và điều này đã chọc giận Thi Nam Sênh. Cổ họng anh hừ ra một tiếng nghèn nghẹt, sau đó ngang ngược xốc áo ngoài rồi đẩy luôn áo ngực Thiên Tình lên cao. Cả thân thể trắng nõn lập tức phơi bày ra trong không khí.
Trên người chợt lạnh khiến Thiên Tình cả kinh trợn mắt, "Á....anh đừng như vậy...." Giơ tay muốn kéo áo của mình xuống. Nhưng tay vừa buông cổ tay anh ra, thì bàn tay khác của anh lập tức tấn công mạnh tay trêu chọc nhụy hoa mỏng manh bên dưới của cô.
"Ưm.... á... .anh...anh là đồ xấu xa...." Sự khuấy động mãnh liệt từ nơi đó như bao trùm lấy cô. Toàn thân mềm oặt trôi nổi, nào còn hơi sức để lo lắng đến chuyện quần áo? Vội vàng tự ổn định lại, hơi giận dỗi trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ vừa thẹn vừa lo lắng đó của cô toát lên sức quyến rũ và phong tình gợi cảm, khiến cho Thi Nam Sênh hoàn toàn sụp đổ trong phút chốc.
Khóe môi nở nụ cười mờ ám. Rất hài lòng khi thấy Thiên Tình bởi vì mình trêu chọc mà trở nên ướt át ngon miệng. Rên lên một tiếng, anh không thể chịu được nữa cúi đầu ngậm lấy đỉnh ngực đã bị anh vê nắn vò ép đến sưng đỏ, say sưa bú mút như trẻ con khát sữa, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi liếm láp trêu chọc nơi đó của cô, "Có nhớ tôi ‘ăn’ em như thế nào không hả?" Giọng nói anh đã trở nên khản đục.
Thiên Tình thấy mình chắc sắp điên mất thôi, mặt cô mỗi lúc càng đỏ như tôm luộc, "Anh đừng nói lung tung nữa...."
Van anh đó, đúng là mất mặt quá đi mất!
Ngực cô sưng căng lên thật khó chịu, nhất là sau khi bị anh nắn bóp còn thêm gặm cắn nữa, thì cô đã sớm bất lực phó mặc. Cảm giác giống như mất mát trống rỗng không thể chịu được tràn vào trong cơ thể. Khiến cô khiếp sợ không dám nghĩ gì nữa, nhưng mà....
Sự khô nóng đang cuộn trào không cách nào xua tan được trong cơ thể, đã chứng minh rằng cô đang muốn được anh âu yếu như vậy nhiều hơn nữa, rõ ràng là đang chờ mong anh tiếp tục bắt nạt mình....
"Nói lung tung? Tiểu yêu tinh, có phải....thật ra thì em lúc nào cũng nhớ đến những chuyện còn hơn thế này mà tôi đã làm với em không?" Anh còn tà ác nỉ non bên tai cô.
"Tôi.... Không có...." Thiên Tình muốn thanh minh cho mình, nhưng âm thanh yếu ớt hoàn toàn không có sức thuyết phục, trái lại càng giống như tiếng rên rỉ khó chịu.
Ôi trời ơi! Sao chuyện lại biến thành ra thế này?
Rốt cuộc là làm sao chứ? Không phải cô đến tìm Trần Lâm lấy hồ sơ sao?
Qua lớp áo cô có thể cảm nhận được rõ ràng bộ phận nóng rực cứng cỏi nào đó của đối phương đang dính sát ở giữa nơi mềm mại của cô, khiến cô cảm thấy tế bào toàn thân đang điên cuồng đảo lộn. Miệng lưỡi khô hốc không biết nên làm sao cho phải.
Anh liến nhìn cô, dáng vẻ ngây thơ ngượng ngùng đó đã khiến anh điên rồi. Dứt khoát dùng một tay nâng mông cô lên, tay còn lại ngang ngược lột luôn chiếc váy dài cùng quần lót bé xíu trên người cô xuống, ngón tay cuối cùng cũng không còn vướng bận mà chạm vào làn da mềm mại kia.
"Tôi.... Không phải tới tìm anh.... tôi muốn tìm Trần Lâm...." Ôi.... Tay anh đang để vào đâu thế? Ưm.... anh đang từng chút từng chút vuốt ve giữa hai đùi cô, thật sự đã khiến cô thấy bức rức, rất khó chịu....
"Không được tìm nữa!" Anh bá đạo bác bỏ thỉnh cầu của cô. Ngón tay không ngừng tra tấn trên da thịt cô, ngón tay chẳng mất chốc đã dừng lại nơi cánh hoa mềm mại, thỏa thích đùa bỡn trêu chọc.
Hài lòng khi cảm nhận được dịch nhờn đang lan chảy ra ngoài, anh cúi đầu cắn nhẹ một cái lên bờ vai mảnh khảnh của cô, còn mút mạnh tạo ra một dấu vết rất rõ ràng, "Tiểu yêu tinh, lâu rồi không có đụng em....Em vẫn luôn nhạy cảm đáng yêu như ngày nào...."
"Anh đừng nói nữa....xin anh đó...." Cô dùng tay che lấy khuôn mặt đã đỏ bừng của mình.
"Cầu xin tôi cũng vô dụng, hôm nay chính em là người chủ động tìm đến cửa. Em quên rồi sao, vừa nãy em còn mới thổ lộ với tôi kia mà...." Anh rên mạnh một tiếng, ngón tay cũng phối hợp ăn ý với lời nói của mình. Mạnh mẽ chen vào trong cơ thể khít khao của cô, nhận ra bên trong cô cũng đang co rút liên hồi, anh cắn răng bật ra tiếng rên đau đớn, tay càng vùi vào sâu hơn, sau đó từ từ chuyển động theo nhịp.
"Anh thật quá đáng!" Cô chỉ thổ lộ mà thôi, chứ đâu có làm sai chuyện gì, tại sao anh ấy cứ luôn bắt nạt mình như vậy?
Nhưng....Càng khiến cô đáng giận hơn chính là....
Anh bắt nạt giở trò xấu với cô như vậy, thế nhưng cô lại không hề cảm thấy chán ghét một chút nào....
Ngược lại còn....Có chút gì đó thích thích.... (>.