Thiên Tình hơi sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười. Có thể cảm nhận được tay anh nắm tay mình mỗi lúc càng chặt hơn.
Thi Nam Sênh không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa. Vốn muốn yên tĩnh ngủ ngon một giấc, nhưng bên cạnh không có Thiên Tình, trong lòng anh cứ cảm thấy trống vắng làm sao đó, không ngủ được.
Bây giờ...Có cô ngồi ngay bên cạnh, nghe được hơi thở thuộc về cô, trong lòng anh cảm thấy có được sự bình yên trước nay chưa từng có. Anh nghĩ… Điều này không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể mang đến cho anh.
***
Lúc máy bay hạ cánh, sắc trời đã sẫm tối. Thời tiết bên này so với Seoul phải nói là ấm áp hơn nhiều.
Thiên Tình tháo khăn quàng cổ, định xách hành lý của mình, nhưng đã bị Thi Nam Sênh nhanh hơn một bước xách lên trước.
"Tôi đưa cô ấy về. Nếu hợp đồng đã ký rồi, những chuyện còn lại tôi sẽ trực tiếp bàn với cô ấy." Thi Nam Sênh nói với Lăng Phong.
"Được. Nhưng hy vọng các người thực sự chỉ bàn chuyện công việc." Lăng Phong một câu hai nghĩa.
Thi Nam Sênh không trả lời anh ta, ngoắc Thiên Tình, "Lên xe."
Thiên Tình lên tiếng hỏi Lăng Phong, "Ngày mai tôi có cần đến công ty không?"
"Việc quan trọng cần cô làm sắp tới chính là hãy làm tốt dự án 'Daisy Story' của Thi thị, phía công ty có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô."
"Được." Thiên Tình gật đầu. Sau khi nói tạm biệt với Lăng Phong xong mới lên xe của Thi Nam Sênh.
Cô sực nhớ ra chuyện gì đó, vừa thắt dây an toàn, vừa nói với anh: "Có thể cho em mượn điện thoại dùng một chút không?"
"Gọi cho chị em?" Thi Nam Sênh vừa hỏi, vừa lấy điện thoại di động ra.
"Không phải.” Thiên Tình lắc lắc đầu, cầm lấy di động mới nói: "Gọi cho Trầm Âm."
Thi Nam Sênh mím môi không nói gì, khởi động cho xe chạy.
Thiên Tình bấm dãy số quen thuộc. Trong lòng cảm thấy bối rối. Mình cứ như vậy bỏ về, về nước xong mới gọi điện cho anh, không biết Trầm Âm sẽ nghĩ sao về mình. Anh nhất định sẽ rất buồn. Nhưng mà...Cô đành phải xin lỗi vì cô thật sự không cho anh được điều anh muốn...
"Anh?" Giọng Mộ Trầm Âm vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Thiên Tình im lặng một lúc lâu mà không lên tiếng, chỉ có tiếng thở hơi nặng nề.
Mặc dù Mộ Trầm Âm lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ tươi cười nhưng thật chất anh là người rất nhạy bén. Ngay sau đó, anh phát hiện ra có điểm bất thường, "Thiên Tình, là em sao?" Giọng nói cũng ảm đạm hẳn đi.
"Vâng, em đây..." Thiên Tình đáp lại.
"Xem ra, hai người thật đã về nước." Giọng Trầm Âm đã không còn sảng lảng như ngày trước mà có chút gì đó rất thê lương.
"Anh biết em về nước sao?" Thiên Tình ngạc nhiên hỏi.
"Vừa mới từ ký túc xá của em về. Bạn cùng phòng em nói hôm nay em đã về nước rồi."
"..." Thiên Tình áy náy mở miệng: "Em xin lỗi, Trầm Âm..." Xin lỗi vì cô bỏ đi mà không từ biệt, cũng xin lỗi vì... cô không thể nào đáp lại tình cảm của anh...
"Có gì đâu mà phải xin lỗi, anh biết có lẽ do em đi quá gấp thôi." Mộ Trầm Âm ra vẻ thoải mái cao giọng nói, "Đúng rồi, mấy hôm nay anh đang làm thủ tục chuyển trường. Anh quyết định đi Mỹ rồi, thời gian tới đây có lẽ anh sẽ không gặp được em nữa."
"Nhưng anh có thể thấy em ở trên ti vi mà. Hy vọng sau khi em về nước sẽ nhận diễn thêm nhiều phim mới, cũng sớm được phát sóng để anh có thể nhìn thấy em nhiều hơn." Thiên Tình cảm thấy vành mắt cay xè. Nghĩ đến suốt mấy tháng qua anh luôn ở bên cạnh làm bạn với mình. Lúc cô trơ trọi, lúc cô buồn, những khi buồn hay vui...Đều có người đàn ông này luôn ở bên bầu bạn..."Trầm Âm, em sẽ luôn nhớ đến anh!" Anh là người bạn tốt nhất, tốt nhất của cô...Dù rằng, tương lai hai người chia ra ở hai bờ đại dương xa xôi, nhưng cô sẽ không bao giờ quên mình đã từng có một người bạn tốt, đối đãi với cô bằng một trái tim chân thật như anh...
"Đồ ngốc." Mộ Trầm Âm khẽ trách. Sau đó... Anh không nói thêm gì nữa, vội vàng cúp điện thoại.
Thiên Tình ở đất nước xa xôi bên kia hoàn toàn không hề hay biết, lúc này Trầm Âm đang cô đơn một mình trong căn nhà trọ theo dõi bộ phim Hàn mà nào giờ mình chưa từng rớ tới, xem đi xem lại những đoạn cô diễn, ghi nhớ từng đường nét cùng mỗi một vẻ mặt thể hiện của cô...Thậm chí, còn đem nụ cười và nước mắt của cô khắc sâu tất cả vào trong ký ức...
***
Cúp điện thoại, cô trả điện thoại lại cho Thi Nam Sênh, chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chứa đầy vẻ u sầu. Thi Nam Sênh nghe rất rõ câu "Trầm Âm, em sẽ luôn nhớ đến anh" mà cô vừa mới nói. Cô nói rất nghiêm túc và trịnh trọng.
"Cảm thấy buồn khi phải chia tay với cậu ta sao?" Anh vờ như chỉ hỏi bâng quơ không để ý. Ngón tay gõ gõ lên vô lăng.
"Ừm..." Cô thành thực trả lời. Chỉ một chữ đơn giản, nhưng không giấu được vẻ u sầu.
Thi Nam Sênh nổi đóa. Người phụ nữ này, còn dám nói cậu ta chỉ là bạn?
"Lẽ nào anh không thấy buồn khi phải chia tay với bạn mình sao?" Thiên Tình đột nhiên quay mặt sang hỏi Thi Nam Sênh. Giọng điệu buồn bã, nhưng lời lẽ rất dịu dàng khiến Thi Nam Sênh thoáng sửng sốt. Trong lòng vốn đang bừng bừng tức giận, bỗng chốc bị cô dập tắt không còn một mống.
Anh mím môi, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hơi hơi. Nếu là Thiệu Đàm thì cũng mất ngày không thoải mái."
"Tình cảm của đàn ông các anh không giống bọn con gái tụi em." Cô bĩu bĩu cái miệng nhỏ xinh. Tình cảm của con gái thường nhạy cảm hơn nhiều, “Hơn nữa, Trầm Âm sắp phải đi Mỹ rồi, sau này...có lẽ tụi em sẽ không còn gặp nhau nữa." Nghĩ đến điều đó, tự nhiên Thiên Tình thấy có chút không đành lòng. Nhưng đó chỉ là nỗi buồn chia xa của bạn bè với nhau...
Cô nhìn Thi Nam Sênh, rất thành khẩn thổ lộ nỗi lòng với anh, "Mười tháng trước, nếu không có anh ấy luôn ở bên cạnh ủng hộ và động viên em, có lẽ đến bây giờ em vẫn chưa ổn định được phương hướng cho cuộc sống của mình. Trong mấy tháng đó, nếu không có anh ấy ở Hàn Quốc cùng em, có lẽ em còn đáng thương đến ngay cả niềm vui nhỏ nhoi nơi xứ lạ quê người cũng không có ai để mà chia sẻ..."
Nhìn Thiên Tình đau lòng buồn bã như vậy, lòng Thi Nam Sênh như thắt lại, cảm thấy có chút đau lòng. Mấy tháng ở nước ngoài nếu như chỉ có một mình cô...có lẽ cuộc sống thật sự rất khó mà trôi qua. Dù cô đã trải qua bao nhiêu gian khổ, vất vả, dù cô có mạnh mẽ kiên cường đến đâu, cô chẳng qua vẫn chỉ là một cô gái còn chưa tốt nghiệp đại học mà thôi...
"Từ nay trở đi, gặp phải bất cứ chuyện gì, em cứ nói với anh."
Lời anh nói khiến lòng Thiên Tình rung động. Giọng anh trầm lắng, giữa màn đêm càng có vẻ đặc biệt trịnh trọng.
Nhưng mà...Thật sự có thể tin tưởng anh sao?
"Không tin anh?" Anh nhíu mày hỏi. Như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thiên tình.
Thiên Tình lập tức mỉm cười, "Ừm. Không biết có tin được không đây?" Nhờ nụ cười của Thiên Tình mà lớp mây mù trong xe đã tản đi rất nhiều.
Trong đôi mắt thâm thúy sắc sảo của Thi Nam Sênh đã vì nụ cười như tia nắng này của Thiên Tình mà sáng hẳn lên, lòng cũng khẽ rục rịch.
"Chuyện sau này, sau này hãy nói." Anh cũng không gấp muốn cô tin tưởng mình ngay như vậy, vì dù sao người từng làm cô tổn thương chính là anh... Cô đề phòng anh cũng là chuyện đương nhiên.