Khoảng cách giữa bọn họ và Thi Nam Sênh càng lúc càng gần....
Thiên Tình dường như có thể cảm nhận được mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Mùi hương này hoàn toàn khác với Mộ Trầm Âm....
Hô hấp của cô như ngừng lại, theo bản năng không dám nhìn dáng người rắn rỏi của anh, càng không muốn nhìn người phụ nữ trong ngực anh.
Nhưng....
Anh như có ma lực khiến tầm mắt cô vẫn hướng sang anh, lưu luyến một hồi, cuối cùng vẫn rơi trên người anh....
Cho nên, tầm mắt của Thiên Tình từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên người Thi Nam sênh.
Nhưng....Anh lại hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Bọn họ gần thêm một chút....
Trong tiếng nhạc du dương có thể loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Giọng nói không to không nhỏ, nhưng Thiên Tình nghe được rất rõ ràng.
.... .... ....
"Nghe nói, anh Thi đã có vợ sắp cưới, còn sắp có con nữa. Xem ra, về sau giới đàn ông kim cương độc thân lại mất đi một người nữa rồi. Đúng là đáng tiếc."
Giọng nói của người phụ nữ vô cùng dịu dàng, cũng mang theo sự tiếc nuối.
"Vợ sắp cưới?" Giọng nói Thi Nam Sênh mang theo vẻ đùa cợt.
Bàn tay lại rơi xuống hông người phụ nữ, rồi cố ý cao giọng nói, "Ai nói với em tôi có vợ sắp cưới? Chính tôi còn không biết mình sắp kết hôn khi nào?"
"Thi tổng, anh xấu thiệt đó! Người ta cũng đã có con với anh rồi, anh còn chối bỏ trách nhiệm á?"
"Chúng ta đổi đề tài đi. Nhắc tới chuyện này thật mất hứng." Thi Nam Sênh ngược lại không muốn nói tiếp chuyện này, nhàn nhạt mở miệng.
"Được, vậy anh Thi muốn nói chuyện gì?" Ánh mắt người phụ nữ kia trêu chọc nhìn anh.
Ngón tay dài nhọn vẽ vòng vòng lên lồng ngực quyến rũ của anh, "Hay là chúng ta hàn huyên một chút.... Tối nay anh có thời gian không?"
"Nếu như tôi có thời gian, em định làm gì?" Thi Nam Sênh cười như không cười cúi đầu nhìn cô.
Nhìn xuống ngón tay cô ta đang vẽ lên ngực mình.
Có điều ánh mắt lại bí mật chuyển sang người nào đó đang trong ngực Mộ Trầm Âm.
Rất tốt! Hai người đang tiến lại gần hơn!
"Anh đoán xem em muốn làm gì?" Nụ cười người phụ nữ kia càng thêm quyến rũ.
Thi Nam Sênh chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Từ trước đến nay tôi không phải là người kiên nhẫn. Bây giờ có thời gian, nhưng lát nữa thì không biết được."
"Anh thật xấu xa. Người ta giả bộ dè dặt một chút cũng không cho." Người phụ nữ kia đấm lên ngực anh, rồi sau đó cười duyên một tiếng, "Người ta muốn tối nay ăn anh đó! Anh có thời gian rảnh không?"
Thi Nam Sênh hơi híp mắt lại, "Được, tôi cũng muốn biết khẩu vị của em thế nào."
.... .... ....
Sắc mặt Thiên Tình tái nhợt.
Những lời bọn họ nói cô thực sự không muốn nghe, nhưng từng câu từng chữ lại không ngừng vang lên bên tai cô.
Giống như tảng đá không ngừng đập vang màng nhĩ của cô, từng phát từng phát một, kéo căng dây thần kinh của cô.
Tối nay....Bọn họ thật sự muốn….làm chuyện đó sao?
Lồng ngực xông lên cảm giác khó chịu không nói lên lời.
Không muốn để Mộ Trầm Âm nhận ra khiến anh mất hứng, cô từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu.
"Xem kìa, nhìn thôi cũng đủ biết là bọn họ đang nói chuyện gì rồi.” Mộ Trầm Âm hả hê nhướng mày, nói với Thiên Tình.
Thiên Tình cố gắng đè sự khó chịu trong lòng xuống, ngẩng đầu nhìn anh cười, "Đúng vậy, anh thật sự rất hiểu anh ấy...."
"Anh ấy cũng như anh của anh mà. Đi, chúng ta qua chào hỏi thôi, anh ấy nhìn thấy chúng ta rồi."
Mộ Trầm Âm nói xong, liền cất giọng gọi người đàn ông bên cạnh. Tốc độ vô cùng nhanh, Thiên Tình không kịp ngăn cản.
Tiếng nhạc, đúng lúc này chợt ngưng lại.
"Anh!" Tiếng gọi của Mộ Trầm Âm vang lên lanh lảnh.
"Trầm Âm." Giọng nói của Thi Nam Sênh ngược lại trầm ấm hơn nhiều.
Anh nới lỏng vòng tay đang ôm người phụ nữ trong ngực ra, nhưng Mộ Trầm Âm vẫn không buông Thiên Tình.
"Em đã nhìn thấy anh từ nãy rồi, thấy anh và người đẹp khiêu vũ đến mê mẩn nên không dám đến quấy rầy." Mộ Trầm Âm ôm Thiên Tình giới thiệu, "À, còn đây là nhân viên trong công ty anh. Thiên Tình, mau chào hỏi ông chủ của em đi, nói anh ấy mau tăng lương cho em."
Bị đẩy tới trước mặt Thi Nam Sênh, Thiên Tình chỉ đành phải nhắm mắt cúi người chào, "Chào Thi tổng."
Cô không dám ngẩng đầu, không dám nhìn vẻ mặt của anh, càng không dám để cho anh phát hiện ra lúc này hốc mắt cô đang đỏ lên.
Nhưng mà....
Cúi đầu như vậy lại càng nhìn thấy rất rõ hình ảnh tay trong tay của anh và người phụ nữ kia.
Vô cùng chói mắt....
Đập vào đau nhói hai mắt cô....
"Rất đúng lúc." Tầm mắt Thi Nam Sênh xẹt qua Thiên Tình một giây. Không hề có ý định nhìn lâu cũng chẳng có vẻ gì thân quen.
Giống như bọn họ chưa từng biết gì nhau....
Nhưng mà tại sao cô vẫn cảm thấy ánh mắt của anh lạnh lẽo đến run người?
"Quà cho cậu. Mở ra xem có thích không." Thi Nam Sênh đưa một cái hộp nhỏ cho Mộ Trầm Âm.
Trầm Âm mở ra, bên trong là một chiếc chìa khóa.
"Anh, anh thật là tâm lý! Em muốn ‘Vong Linh’ này lâu rồi!" Dáng vẻ vui mừng này của anh càng khiến anh càng thêm đẹp trai.
Hai mắt lấp lánh. Tầm mắt hơi chuyển, anh cầm chiếc chìa khóa kia lên, đắc ý khoe với Thiên Tình, "Xem ông chủ em hào phóng chưa này? Có biết đây là cái gì không? Là chiếc mô tô đỉnh nhất thế giới đó. Còn là hàng số lượng hạn chế nữa chứ!"
Thiên Tình không hiểu rõ mấy thứ này, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, đùa vui nói, "Chúc mừng anh, được đổi ‘bà xã’ rồi!"
"Ưmh, nói đến chuyện này thật có chút không nỡ! Nhưng mà em cũng biết là niềm vui mới vẫn hơn tình yêu cũ mà, đúng không?"
Mộ Trầm Âm nháy mắt mấy cái, rồi cất chiếc chìa đi. Quay đầu lại cảm ơn Thi Nam Sênh lần nữa, "Anh, cám ơn anh. Em sẽ không khách sáo đâu."
"Cậu thích là được rồi." Thi Nam Sênh cúi đầu nhìn đồng hồ, "Không còn sớm nữa, tôi còn có chuyện, đi trước nhé."
Mộ Trầm Âm xấu xa cười một tiếng, liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh anh, lại đưa mắt nhìn anh, mới nói tiếp: "Biết anh bận rộn chuyện chính sự, em cũng không dám giữ.”
Người phụ nữ kia mỉm cười, vội vàng bám lấy cánh tay của anh đi theo sau.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, cả người Thiên Tình như bị đông cứng tại chỗ. Sững sờ ngây ngốc nhìn bọn họ, đau xót dâng đầy trong lòng.
Nước mắt cũng không nén được nữa dâng đầy trong hốc mắt.
"Thiên Tình, em sao vậy?" Mộ Trầm Âm kinh ngạc nhìn cô, thấy hốc mắt cô đỏ lên, anh không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi, "Sao em lại khóc? Có phải bụi bay vào mắt không?"
Trừ lý do này ra anh thực sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Vừa rồi vẫn còn tốt mà…
"Xin lỗi, Trầm Âm, em phải về rồi...."
Thiên Tình cố gắng không để cho giọng nói của mình nghẹn lại, "Hôm nay không thể cùng anh ăn bánh sinh nhật được rồi. Xin lỗi!"
Không đợi Mộ Trầm Âm hỏi nhiều nữa, Thiên Tình đã vội vã chạy ra ngoài, nước mắt không ngừng tuôn xuống mặt đất ở tiền sảnh.
***
"Thi tổng, anh đừng đi nhanh như vậy, em mang giày cao gót, không theo kịp nè."
Người phụ nữ kia đang cố gắng đi nhanh đuổi theo bóng lưng lạnh lùng phía trước.
"Cô không cần đi theo tôi... Tối nay tôi không rảnh!"
Thi Nam Sênh không thèm quay đầu lại, lạnh lùng cự tuyệt cô ta.
Anh từ xa đã mở khóa xe, định đi lên.
"Không rảnh?" Người phụ nữ kia cũng bối rối, "Nhưng vừa rồi anh đâu có nói như vậy!"
"Thật sao?" Thi Nam Sênh liếc cô một cái, “Tôi cũng nhớ, vừa rồi tôi có nói tôi rảnh tùy lúc. Thưa cô, chắc cô bị đãng trí rồi!"
Tối nay....Bây giờ anh thực sự không có tâm trí đâu chơi đùa với bất kỳ người đàn bà nào khác, trừ Cảnh Thiên Tình.
Anh lấy điện thoại ra gọi đi. Nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên trong nhà để xe.
Anh theo bản năng ngẩng đầu, hơi lùi lại nhìn, bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt.
Ánh mắt lóe lên, không chút suy nghĩ kéo người phụ nữ kia vào lòng nói, "Em thích khách sạn nào? Chúng ta có thể đến đó tâm sự một chút."
Bàn tay Thi Nam Sênh trượt xuống đùi người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia không ngờ anh lại đổi ý bất ngờ như vậy, ngạc nhiên trố mắt nhìn anh.
"Sao? Không thích khách sạn hả?" Thi Nam Sênh cười xấu xa, xoay người lại đè cô lên thân xe.
"Vào xe cũng là một lựa chọn không tồi."
Người phụ nữ kia lúc này mới có phản ứng, hai chân nhiệt tình cuốn lấy vòng eo to lớn của anh.
"Chỉ cần đối phương là anh, ở nơi nào cũng như nhau cả. Em chưa chơi trong xe bao giờ! Cũng rất mong có thể thử một lần."
Giọng người đàn bà kia vô cùng quyến rũ, dường như có thể khiến người ta tê liệt.
Hai bàn tay mềm mại như không xương đã liều lĩnh dò vào trong áo sơ mi của Thi Nam Sênh.
Càng kích thích hơn, cô ta còn thè lưỡi ngậm lấy yết hầu của Thi Nam Sênh.
.... .... .... ....
Thiên Tình không ngờ mình vừa đi ra liền bắt gặp cảnh này, chỉ cảm thấy như vừa bị sét đánh trước mặt.
Trái tim quặn đau khiến cô thở cũng thấy khó khăn.
Nước mắt cũng sắp trào ra.
Cô bịt miệng, không để mình bật khóc thành tiếng.
Bọn họ....lại muốn ở trên xe....
Sao anh có thể tàn nhẫn đến thế?
Nơi đó cũng là nơi mình và anh từng bên nhau mà!
Có phải anh cũng thường mang phụ nữ lên xe làm chuyện đó không?
Thiên Tình không dám nghĩ nữa, cũng không muốn nhìn nữa, xoay người bỏ chạy.
Bởi vì quá đau đớn mà bước chân cô hơi lảo đảo, còn thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Mới chạy được mấy bước, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía sau.
Cô không biết có phải anh đuổi theo mình hay không, cô chỉ biết rằng giờ phút này, suy nghĩ của cô rất rối loạn, vô cùng rối loạn....
Cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh, càng không muốn nghe anh nói gì hết!
Nhưng....
Người phía sau mấy bước đã đuổi kịp cô. Khuỷu tay của cô bị anh chộp lấy.
"Buông tay!" Cô la hoảng lên, nước mắt cũng không nén được nữa thi nhau chảy xuống.
Thấy khuôn mặt đầ nước mắt của cô, Thi Nam Sênh sửng sốt, chớp chớp mắt, sau đó nghiến răng nói: "Ai cho cô chạy?"
.... .... ....
Thấy Thiên Tình hoảng hốt chạy đi, Mộ Trầm Âm thoáng ngây người, sau đó lập tức đuổi theo.
Nhưng đã bị một cánh tay ở đâu vươn tới ngăn lại.
"Anh?" Mộ Trầm Âm lo lắng đẩy ra Mộ Thiệu Đàm, "Anh chờ một lát, lời chúc mừng sinh nhật nhất định lát nữa em sẽ nghe."
"Em ở lại đây cho anh!" Mộ Thiệu Đàm túm lấy cổ Mộ Trầm Âm.
"Sao thế ạ?" Vẻ mặt Mộ Trầm Âm không hiểu.
"Em nhìn mà còn chưa hiểu chuyện gì sao?" Mộ Thiệu Đàm bất đắc dĩ nhìn em trai mình.