Cái thú vui trong một giờ ấy à, vui đến mức Trần Hàn Dân hồn bay phách lạc, cứ đang như nhảy trên bờ vực sinh tử, rõ là chẳng nhớ mình về từ Pháp hay từ Pháp về nữa.
Tống Ngọc Chương liệu gã là một tên phóng đãng, nào có liệu gã lại dâm như vậy, rất thổn thức không thể gặp gã sớm hơn.
Trần Hàn Dân choáng váng đầu óc, phiêu lãng dựa vào lòng Tống Ngọc Chương uống nước, uống được mấy ly, cơn khát nơi cổ họng mới tiêu bớt, gã lấy lại sức, câu đầu tiên càng thêm bùi ngùi.
"Ngài Tống, ngài còn lợi hại hơn người Tây nữa!"
Câu thứ hai vẫn rất bùi ngùi.
"Em tưởng em sắp chết rồi!"
Tống Ngọc Chương không ngờ rằng việc này mà lại giúp nâng tầm vị thế quốc gia, nhưng cũng không tự cao tự đại, hiền hoà đáp lại: "Yên tâm, đến nay vẫn chưa có người chết trên giường tôi đâu."
Trần Hàn Dân mệt chết rồi, gã nằm nghỉ trong lòng Tống Ngọc Chương một chút, ngẩng đầu dè dặt nhìn dưới cằm của Tống Ngọc Chương, phát hiện đường cằm hắn đẹp đẽ mà mạnh mẽ, như phá tan tiêu chuẩn cái đẹp, vài giọt mồ hôi còn vươn lại trên đó, Trần Hàn Dân mê mẩn, rướn người lên liếm mấy giọt mồ hôi kia.
Tống Ngọc Chương cuối đầu nhìn gương mặt ửng hồng của gã, chẳng rõ ý tứ mà cười cười, lấy tay vân vê mặt gã, "Cậu muốn chết đúng không?"
"Chết trên giường ngài em cũng cam tâm tình nguyện." Trần Hàn Dân mặt dày đáp lại.
Ấy thế mà Tống Ngọc Chương lại rất thích cái nét mặt dày này của gã.
Công cuộc chủ động tấn công của Trần Hàn Dân đã giúp gã được bầu bạn với Tống Ngọc Chương trên tàu.
Nhân lúc trò chuyện với Tống Ngọc Chương, Trần Hàn Dân biết được Tống Ngọc Chương là du học sinh đại học Oxford mới về nước, chuyên ngành xã hội học, Trần Hàn Dần du học ở Pháp ngày nào cũng lêu lổng, chỉ biết lĩnh ngộ cái tình nước Pháp, tiếng Pháp còn nói chả lưu loát nổi, vì vậy càng thêm bội phục Tống Ngọc Chương, không những có học thức, mà còn có bản lĩnh, đúng là một người thập toàn thập mĩ.
Mỗi ngày cả hai cùng uống rượu đánh bạc xem kịch, mệt thì về phòng chơi trò thân mật, Trần Hàn Dân cảm thấy cả đời gã cũng chưa sướng như vậy bao giờ.
"Ngài Tống..." Trần Hàn Dân đẫm mồ hôi trong lòng Tống Ngọc Chương, nũng nịu nói, "Ngày mai cập bến rồi."
Tống Ngọc Chương một tay ôm gã, tay kia lười nhác cầm thuốc hút, "Ừ."
"Vậy chúng ta..."
Trần Hàn Dân có chút luyến tiếc cái tên thần bí không chịu tiết lộ của ngài Tống.
Gã cũng quen thói chơi qua đường, tự biết rõ ngài Tống đây chỉ coi gã như cái thú tiêu khiển, sớm cũng chơi xong chuyện, đàn ông ấy à chỉ biết sướng cho mình thôi, ai cũng chẳng chịu nằm trên ai, tới bến rồi là xem như mấy ngày qua chưa xảy ra chuyện gì.
Tống Ngọc Chương cụp mắt xuống, nhìn Trần Hàn Dân cứ như sắp khóc tới nơi, khẽ thở dài: "Muốn khóc à?"
Trần Hàn Dân vẫn không nói, tay cứ như dây leo quấn chặt Tống Ngọc Chương, lồng ngực gã phập phồng giống như tức giận, lại giống như đang bình ổn đi cơn đắng lòng, gã ngẩng đầu, buồn rầu nói: "Ngài Tống, ngài chơi chết em đi."
Tống Ngọc Chương liền cười, hắn véo cằm Trần Hàn Dân, hôn lên môi gã một lúc, "Tôi không nỡ."
Hai người ăn chơi hai ngày nay, Tống Ngọc Chương xong chuyện là phủi đi, cái đêm ấy Trần Hàn Dân bá chiếm Tống Ngọc Chương không cho hắn về khoang riêng, muốn rằng ít nhất gã phải có một đêm chung giường với Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Chương thuận theo.
Trần Hàn Dân vui khôn kể xiết, nằm trong lòng Tống Ngọc Chương trút bầu tâm sự.
Hai người sắp tới hồi kết thúc, tình ta như sợi tơ sắp đứt, cứ y như người sắp chết, Trần Hàn Dân ở trong ngực Tống Ngọc Chương bộc bạch tình sử của gã, từ lúc gã chớm yêu còn trên ghế nhà trường rồi một mạch tới câu chuyện tình với chủ nhà cho thuê ở Pháp.
Gã càng nói càng tình cảm, nghẹn ngào vài lần, lăn lộn vài hồi cuối cùng cũng đưa ra kết luận —— bốn bể đã qua nước là gì, chưa đến Vu Sơn mây là chi*, cả đời này người gã yêu nhất chính là Tống Ngọc Chương.
*hai câu đầu bài thơ Ly tư kì tứ của Nguyên Chẩn
Nghe xong lời mật ý tình của gã, Tống Ngọc Chương rất thắm thiết mà xoa xoa cổ gã: "Hàn Dân, cậu đừng nói bậy."
Tình sử huy hoàng của Trần Hàn Dân chẳng đáng một xu trước Tống Ngọc Chương.
Bạn gái đầu tiên của Tống Ngọc Chương là hầu gái nhà hắn.
Cũng là người bạn gái cuối cùng của hắn.
Hầu gái nhỏ kia tên Xuân Hạnh, người cũng như tên, chua xót đắng cay.
Xuân Hạnh là hầu gái nhỏ của Anh Đào Nhỏ, không rõ quê quán cha mẹ, Anh Đào Nhỏ mua nàng giá mười đồng, để nàng chăm lo chuyện trong nhà kể cả Tống Ngọc Chương.
Xuân Hạnh vừa mới tám tuổi liền bị mua, gầy tong teo như sáu tuổi, chân tay nhanh nhẹn tháo vát, ăn ít làm nhiều, là thứ đáng giá nhất mà Anh Đào Nhỏ mua được.
Càng lớn, Xuân Hạnh mới dần nhú ra thì con gái, mà lại còn rất xinh xắn.
Anh Đào Nhỏ hơi lo, Tống Ngọc Chương còn nhỏ hơn Xuân Hạnh hai tuổi, nàng lo hai đứa nhỏ nếu cứ sáp nhau là sáp ra chuyện, nàng còn non mơn mởn, chưa muốn thăng chức bà nội đâu.
Năm Xuân Hạnh mười sáu, Anh Đào Nhỏ muốn làm mai bên ngoài cho Xuân Hạnh, nàng nhìn trúng tên thợ kéo xe hay kéo cho nàng ngồi, muốn gả Xuân Hạnh cho tên goá vợ ba mươi mốt tuổi đó.
Ý nghĩ này của nàng còn chưa được thành hình, non mơn mởn chưa làm bà nội, đã ra đường gặp phải đao súng, vô tri mà bị bắn chết rồi.
Anh Đào Nhỏ vừa chết, Tống Ngọc Chương liền trở thành cô nhi.
Tiền cùng trang sức bị tên phu xe cuỗm mất, trong nhà chỉ còn lại Tống Ngọc Chương với Xuân Hạnh, cùng một Mã Kí Minh lăm le Xuân Hạnh nô thừa nghiệp chủ làm vợ bé của gã, Tống Ngọc Chương tuổi mười bốn liền dắt Xuân Hạnh chạy trốn.
Hai đứa nhỏ nương tựa vào nhau, đôi thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp ấy một đường khốn khổ lang thang, không biết đã trải qua bao hoạn nạn, tại thời khắc hiểm nguy nhất, hai đứa trốn trong sơn động mà nghe tiếng súng giật bên ngoài, Xuân Hạnh khóc, "Cậu chủ, chúng ta sắp chết đúng không?"
"Không có đâu, " Tống Ngọc Chương an ủi, nhẹ nhàng ôm bả vai nàng, "Có cậu chủ ở đây, em sẽ không chết đâu."
"Cậu chủ, em còn chưa gả đi nữa, nghe nói cô nương nào chết mà chưa được gả đi, oán khí rất nặng, chết ở đâu thì đời đời kiếp kiếp bám tại đó, em không muốn bám ở đây đâu..."
Xuân Hạnh khóc uất ức, Tống Ngọc Chương mười bốn tuổi khẽ chau mày, liền đem danh phận được làm vợ của mình ra, "Đừng lo lắng, nếu chạy không thoát thì ta cưới em."
Kỳ thực Anh Đào Nhỏ lo hơi xa rồi, Tống Ngọc Chương chơi cùng với Xuân Hạnh ở tiểu viện, đối với Tống Ngọc Chương mà nói, Xuân Hạnh một chút xíu cũng không gây hứng thú với hắn, trong lòng hắn Xuân Hạnh luôn giống như em gái nhỏ vậy.
Con người Tống Ngọc Chương luôn đong đầy tình cảm với những kẻ yếu thế hơn mình, có lúc tình cảm bất chấp hậu quả, chờ hắn về từ cõi chết ý thức được việc Xuân Hạnh tuổi mười tám muốn gả cho mình, là khi hắn vừa mới thích một chàng trai thường đến hát ở nhà thờ.
Lúc đó Tống Ngọc Chương liền bày tỏ thái độ dứt khoát chặt đứt đoạn tình này, hắn giống y như mẹ hắn, rất nhanh mà chọn giúp một người cho Xuân Hạnh, không phải goá vợ, lớn hơn Xuân Hạnh hai tuổi, đang giúp việc cho nhà có tiền, trú sau căn nhà nhỏ tồi tàn của bọn hắn, là người rất thành thật, hay trộm ngắm Xuân Hạnh mà đỏ mặt.
Xuân Hạnh trước sau đều ngoan ngoãn dễ chịu, đối với cuộc hôn nhân này hầu như không có dị nghị, lòng nàng rất rõ ràng, Tống Ngọc Chương vốn không thích nàng, lời hứa ở sơn động khi đó là lời an ủi trước khi chết, so với việc sống sót thì không hề gì.
Ngày xuất giá, Xuân Hạnh vẫn còn khóc.
"Cậu chủ, em đi đây."
Tống Ngọc Chương vẫy vẫy tay, "Ngày mai em không cần quay về nấu cơm cho ta đâu."
Thật ra bọn hắn sớm đã không còn là chủ tớ, Tống Ngọc Chương cũng không cho tiền nàng, thế nhưng nàng vẫn y cũ mà thực hiện nghĩa vụ của mười đồng tiền bán thân.
Kết hôn được hai ngày, Xuân Hạnh vẫn về nấu cơm cho Tống Ngọc Chương, nhưng khi nàng vào nhà mới phát hiện người không phòng trống, sạch sẽ như không ai ở.
Tống Ngọc Chương đi rồi.
Yên bề xong cho hầu gái của hắn, hắn cuối cùng cũng hết bận lòng, chỉ biết dấn thân vào thế giới phồn hoa, rất nhanh chóng trở thành một gã lãng du vô lại.
Tống Ngọc Chương khi đang ôm Trần Hàn Dân ngủ, một chút cũng không nhớ tới Phó Miện hay Đường Cẩn, càng không nhắc đến Nhiếp Ẩm Băng, hắn ngược lại vô cùng khâm phục Trần Hàn Dân, có thể nhớ rõ như vậy.
Hắn gặp một người yêu một người, yêu một người bỏ một người, bỏ một người quên một người.
Toàn thân thoải mái, tranh từng phút giây.
Nửa đêm Tống Ngọc Chương tỉnh dậy, tàu đã lay chuyển đến kịch liệt, Trần Hàn Dân cũng bị lay cho tỉnh, gã ngủ đến ngu người, "Cập bến rồi à?"
Tống Ngọc Chương xuống giường, vừa tiện tay khoác một tấm áo choàng tắm, vừa đi đến vén màn cửa sổ nhìn xem, bên ngoài một vùng đen kịt, gió táp mưa sa, một tia chớp xẹt qua tầm nhìn của hắn, liền theo sau là một trận sấm sét, lay động sóng biển dập dờn lên xuống như một ngọn núi.
Lang bạt ngoài đời bốn năm, Tống Ngọc Chương sao có thể không rõ tình cảnh hiện giờ của mình, đối mặt với nguy hiểm, đặc biệt là nguy hiểm cận kề cái chết, hắn đã tôi luyện cảnh giác nhạy bén của mình.
Trần Hàn Dân không rõ ý tứ "chẳng lớn mấy" của hắn là gì, thân thuyền đã kịch liệt lắc lư.
Gã lập tức nhìn thấy Tống Ngọc Chương buông màn, sải bước đi về phía cửa, quả quyết kéo cửa đi mất.
Trần Hàn Dân bị thuyền lay cho đầu váng, gã cũng ngồi dậy đi ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một đợt sóng lớn đánh lên boong tàu, cách một cánh cửa sổ mà gã cũng nghe thấy tiếng giống như tiếng đạn.
Tống Ngọc Chương gấp rút về phòng của mình, thay một thân quần áo sạch sẽ, mở vali đựng chi phiếu, lót phía dưới một xấp báo, cất nó lên chỗ cao, chạy đến phòng khiêu vũ bên ngoài thuyền, đi được một nửa thì hắn dừng bước.
Khi Tống Ngọc Chương quay trở lại, đã có không ít người ra khỏi khoang tàu, mà Trần Hàn Dân vẫn còn đang hoảng loạn thu xếp đồ đạc.
"Đem đồ quý giá thôi!"
Tống Ngọc Chương đi rồi quay lại khiến Trần Hàn Dân dần trấn tĩnh, gã quay lại nhìn lướt qua.
Lúc này Tống Ngọc Chương đứng trước mặt gã, hai phiến môi mỏng đang khẽ mím kia đậm hơn một chút so với đoá hồng phấn gã nhìn thấy ở Pháp, viền môi đẹp mà mạnh mẽ hơi trễ xuống, môi trên môi dưới bức bách lạnh lẽo phun chữ, mang theo chút sát khí.
"Mau!"
Đợi Trần Hàn Dân thu xếp đồ đạc xong, Tống Ngọc Chương kéo tay gã xông ra, lúc này đây tàu bỗng nghiêng một cái, Trần Hàn Dân như tờ giấy bị trượt xuống dưới nửa mét, gã hét lên một tiếng rồi được Tống Ngọc Chương vững tựa như núi túm gã lên.
"Nắm chặt tôi. " Tống Ngọc Chương lạnh giọng nói.
Trần Hàn Dân ngay lập tức nhấc hai cánh tay ôm chặt hắn.
Thật ra Tống Ngọc Chương với vị công tử này chỉ chơi qua đường, nói xa cũng chẳng tính tình nghĩa gì, chẳng qua lòng trắc ẩn đối với kẻ yếu của Tống Ngọc Chương chẳng chịu khống chế mà kỳ quái trào dâng, bất luận là đồ điếm, người hầu, hay trai bao, đều là chỗ yếu hại không thể bỏ của hắn.