Tống Ngọc Chương

Chương 9: Anh em



Đoàn người tiếp đón trên bờ thanh thế lẫy lừng, xa kia thanh âm như cơn sóng cuộn trào, vỗ vào boong thuyền, hai hàng người cùng nhau vẫy tay hoan hô, Tống Ngọc Chương quay lưng với mũi thuyền mà nghe tiếng sơn hải kêu thương, như vui sướng mà cũng sầu bi.

Thuyền cập bến, người trên bờ liền đổ xô đến, người trên thuyền cũng lũ lượt đi xuống, bến tàu đã hoàn toàn lộn xộn như nồi cháo heo, Tống Ngọc Chương tự biết lấy mình chẳng có ai nghênh đón, muốn lặng lẽ rời đi, tiếc thay trên thuyền chẳng có cái nón nào, gương mặt này của hắn đã đủ gây sự chú ý, nếu muốn đợi lúc hỗn loạn nhất không ma nào hay mà lủi đi, tốt nhất hắn đừng nên để cái tên người yêu cũ chực chằm chằm cái eo hắn tóm được lần nữa.

Tên mặt trắng xinh trai kia dáng người cũng rất cao.

Như cây sào ấy.

Tống Ngọc Chương bật cười, thầm nghĩ mình có duyên với cây sào ghê.

Tống Ngọc Chương lặng lẽ đợi một hồi, cảm thấy gần đến lúc rồi, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, tay chắp sau lưng, lưu loát bước chân rẽ đường, cúi đầu đi về phía trước.

Đây chính là tuyệt kỹ của hắn, đi không cần nhìn đường, dựa vào bản năng tiến bước, thể nào cũng đào ra lối đi.

Cơ mà lần này hắn bước nhanh được mấy bước đã bị túm chặt bả vai.

Cánh tay túm bả vai hắn sức rất lớn, tựa như sắt thép đè lên bước đi của hắn, Tống Ngọc Chương quay đầu, người yêu cũ liền cười với hắn: "Anh Ngọc Chương, đi chung nha."

Tống Ngọc Chương tỉnh như ruồi, đôi hàng chân mày đen nhánh giãn ra, hắn cười rất đỗi dịu dàng, đượm sự bất đắc dĩ cùng cưng chiều: "Được thôi."

Phải chăng Mạnh Đình Tĩnh nghĩ nhiều, nhưng hắn lúc nào cũng thấy nụ cười của Tống Ngọc Chương rất xấu xa, chất chứa mục đích đáng khinh, hư hỏng đổ đốn, Mạnh Đình Tĩnh nhìn rất không quen, thầm muốn tẩn hắn ta một trận, lại ngộ ra mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, giết không chết thì đánh cũng chẳng được.

Đến nay Mạnh Đình Tĩnh vẫn chưa lộ thân phận cho Tống Ngọc Chương biết, ban đầu cảm thấy không cần thiết, cần gì phải báo địa chỉ nhà cho tên sắp chết, bây giờ vẫn cảm thấy cũng không cần, Tống Ngọc Chương chuồn khỏi tầm tay hắn chưa chắc sẽ ăn hên, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, bốn anh em họ Tống không chứa đồ vô dụng, Tống Ngọc Chương đành chịu đi.

Tống Ngọc Chương thầm nghĩ nếu đã bị bắt quả tang thì không thể không đào lại ân oán ngày xưa, Tống Ngọc Chương chả ưa nổi kiểu này, nhưng cũng miễn cưỡng đối phó, miệng mồm lanh lợi chút, tay chân mau lẹ chút, thì không có việc gì khó cả.



Ấy nhưng cái tên mặt hoa da phấn này sức lực phi thường, cánh tay mảnh khảnh bắt lấy bả vai hắn sức nặng vô cùng, loại người này thế mà hắn chẳng nhớ nổi một chút ư? Tống Ngọc Chương vắt óc suy nghĩ, thật sự rất khó hiểu, hắn có phải là cái loại bạc tình bạc nghĩa, yên ổn liền quên người ta đâu? Đến tên còn không nhớ được.

Tốp người trên bến tàu dần dần tản ra, cả nhà ôm chầm lấy nhau, tựa như bọt sóng xoay vần giữa biển người, cái tên túm bả vai Tống Ngọc Chương đi mấy bước đã buông, vẫy tay tỏ ý với chiếc Cadillac đang chạy đến cách đó không xa: "Minh Chiêu."

Tống Ngọc Chương một mực cúi đầu tránh né, nghe đến cái tên xa lạ cũng chưa ngẩng đầu lên, vẫn còn nóng lòng muốn chạy.

Bất thình lình bả vai bị tóm một lần nữa, Tống Ngọc Chương nghiêng mặt nhìn người ta, Mạnh Đình Tĩnh cười với hắn, lần này hắn cười rất chi thân thiện, giọng điệu cũng thật ấm áp: "Minh Chiêu đến đón cậu kìa."

Tống Ngọc Chương giương mắt, trên chiếc xe Cadillac đang có người bước xuống, mặc âu phục xanh thẫm, dáng người rất cao, đầu tóc chải rất gọn gàng, nụ cười trên mặt xán lạn khoe ra hàm răng đều trắng tinh, một chàng thanh niên tốt đẹp chính trực toả nắng đang giơ tay với bọn hắn, ánh mắt của anh ta chạm đến Tống Ngọc Chương, sau khi ngây người một lúc, nụ cười càng thêm rạng rỡ mà chạy như bay đến.

Tống Ngọc Chương theo bản năng lùi lại, bởi vì tư thế của đối phương có vẻ sắp nhào về phía hắn.

" A, anh Đình Tĩnh!"

Trước hết Tống Minh Chiêu chào hỏi Mạnh Đình Tĩnh, sau đó ngạc nhiên nhìn Tống Ngọc Chương: "Cậu là Ngọc Chương đúng không? Trông đẹp trai thế! Anh ba thấy cậu sẽ bực cho xem, cậu còn đẹp hơn anh ấy nữa!" Ngữ điệu anh ta lúc nói chuyện rất vui tươi hồ hởi, như đạn pháo liên thanh không cho người ta chen mồm, nói một mạch chủ đề này liền chuyển sang chủ đề khác, nhanh nhảu hỏi Mạnh Đình Tĩnh: "Anh Đình Tĩnh, chuyến này may mà có anh, trong nhà nhận điện báo của anh thật sự vui vô cùng, may là cậu năm không sao, nếu không thì cả nhà tôi thảm mất, mong muốn cốt nhục đoàn viên chẳng dễ dàng, thời tiết chết tiệt kia, ôi may thay! May thay!" Nói xong, anh ta vòng lại hỏi Tống Ngọc Chương: "Ngọc Chương, anh là Tống Minh Chiêu anh tư của cậu, ba nói rằng ông ấy đã gửi hình qua cho cậu, cậu nhìn anh có giống trên hình không?"

Suốt lời thoại không ngừng nghỉ như trong kịch nói của Tống Minh Chiêu, Tống Ngọc Chương chẳng thốt một lời, hắn đứng yên chỗ ấy, tiếng người trượt vào tai hắn như là tiếng ve, vo ve.

Lầm rồi.

Sai rồi.

Hiểu lầm.

Lầm tooo.

Kinh hãi, ngờ vực, sét đánh giữa trời quang vô vàn cảm xúc phi vèo vèo ra khỏi lồng ngực Tống Ngọc Chương đang giam giữ, cuối cùng như trút được gánh nặng —- tên da trắng xinh trai kia thế mà không phải người yêu cũ của hắn, vậy là chưa có người biết tường tận con người hắn!

Tống Ngọc Chương có vẻ như muốn thở phào một hơi, một lời lảm nhảm của tên công tử bột trước mặt cũng chả lọt vào tai hắn, hắn rất mắc cười.

Chuyện hồ đồ sao mà khóc không được cũng cười không xong.

Nguyên lai là nhận lầm kẻ cùng tên cùng họ, nhưng tại sao bọn họ chỉ biết tên họ, không biết dáng vẻ người kia trông ra sao? Cũng trách hắn chột dạ, không dám giao lưu cùng tên mặt hoa da phấn kia.... mà anh tư gì? Người nhà mình mà cũng nhận sai? Quá nực cười rồi đó, phí công hắn sợ hãi đến thế.

Người trên bến tàu huyên náo, khóc cười không ngớt, tên công tử bột thanh tú khôi ngô trước mặt một bộ vô tri hớn hở vui mừng, miệng Tống Ngọc Chương muốn giải thích, ấy vậy mà lời trong miệng ra không giống thế, hắn rất tự nhiên đáp lời đối phương trôi chảy: "Giống, mà cũng không giống lắm."

"Ha ha." Tống Minh Chiêu cười sang sảng: "Năm ấy chụp hình, con người cũng sẽ đổi thay, cậu thấy anh ba, cậu càng nhận không ra đó, mấy ngày trước anh ấy đi uốn tóc với chị dâu, tóc tai xoăn giống như thầy giáo ở trường chúng ta."



"Sao chị cả đi uốn tóc mà còn đưa cậu ta theo?" Mạnh Đình Tĩnh cười hỏi.

Tống Minh Chiêu trả lời: "Cũng không hẳn là chị dâu đưa anh ấy đi, tự anh ấy muốn đi, anh ấy thấy chị dâu uốn tóc rất đẹp, liền muốn đẹp được như thế!" Anh ta lại quay sang hứng thú hỏi Tống Ngọc Chương: "Cậu nhìn trong hình không giống lắm nhỉ, lớn rồi, so với hồi bé còn đẹp hơn!" Tống Minh Chiêu nhiệt tình kéo cánh tay Tống Ngọc Chương: "Nhanh lên xe nào, người nhà đều đang chờ tẩy trần cho cậu đấy!"

Tống Ngọc Chương chắp tay sau người, nụ cười vẫn luôn hiện trên mặt, hắn hoàn toàn vẫn chưa nghĩ sâu thêm, thân thể đã nhanh chóng suy theo sức kéo của Tống Minh Chiêu bước đi tới gần chỗ xe hơi, tài xế cung kính giúp hắn mở cửa xe.

Xe hơi Cadillac mới tinh, dưới ánh mặt trời, ánh kim loại phản chiếu loá mắt Tống Ngọc Chương, loá đến nỗi Tống Ngọc Chương phải nhẹ nhíu mắt, chính là trong lúc nhíu mắt ấy, Tống Ngọc Chương bỗng nhận ra một cơ hội tuyệt với đang bày ra trước mắt mình!

Trên cõi đời này cũng có một tên "Tống Ngọc Chương" khác cũng lên tàu Mẫu Đơn, chính là cậu em của Tống Minh Chiêu đây, chẳng biết vì sao mà anh em bọn họ chỉ thấy hình chụp của nhau, "Tống Ngọc Chương" đỡ hơn một chút, thấy qua ảnh chụp năm kia của bốn anh lớn, nhưng bốn anh lớn lại thảm hơn nhiều, chỉ nhìn qua ảnh thuở bé của "Tống Ngọc Chương".

Hắn ước chừng tướng mạo của mình nhất định có vài điểm tương đồng với cậu Tống kia... mà nói không chừng cậu Tống kia đã chôn thây dưới biển rồi, Tống Ngọc Chương không biết thẹn mà nghĩ, gió không phải hắn thổi, mưa cũng chả phải hắn hô, tàu càng không phải hắn lật.

Ý trời cả.

Thân xe Cadillac bị phơi ngoài trời có chút phỏng, Tống Ngọc Chương dựa lên trên, lòng bàn tay cũng nóng theo.

"Sao thế?" Tống Minh Chiêu hạ thấp người hỏi hắn: "Có chỗ nào không khoẻ sao? Cần trước tiên đến bệnh viện xem thử không?"

Tống Ngọc Chương mỉm cười, lòng dần tràn đầy khí thế, đúng là xe đến chân núi ắt có đường, liễu rậm hoa thưa lại có làng*, Tống Ngọc Chương cõi lòng xiêu vẹo mà ngâm một câu thơ, cười với Tống Minh Chiêu: "Không sao."

Du Sơn Tây thôn, thơ Lục Du, NXB Văn học, 1971

Hắn vịn xe quay đầu nhìn về phía Mạnh Đình Tĩnh đang đứng yên, không còn chút đong đưa mập mờ nào mà lộ ra nụ cười vô cùng cảm kích, vô cùng đoan trang với Mạnh Đình Tĩnh: "Biết ơn anh lắm, anh Đình Tĩnh."

Mấy anh em đều đồng lòng thoái thác việc đón tiếp người ta.

Anh cả Tống Tấn Thành nói: "Ngân hàng chỗ anh có việc, đi không tiện."

Anh hai Tống Nghiệp Khang nói: "Bá Niên bị bệnh, anh đã hứa cùng Thanh Vân thăm nom rồi, nuốt lời thì không hay lắm."

Anh ba Tống Tề Viễn nói: "Tóc anh bị uốn hư rồi, chẳng còn mặt mũi đi gặp ai hết."

Cuối cùng chỉ còn mỗi Tống Minh Chiêu, Tống Minh Chiêu ngồi trên ghế dựa ngắm nghía cây quạt mới mua, nhìn ba anh mình lắc đầu khinh bỉ: "Thằng con hoang thôi mà, sợ cái gì, em đi."

"Minh Chiêu." Sắc mặt Tống Tấn Thành chẳng biết sao mà rất khó coi: "Em đừng nói bậy."

Tống Nghiệp Khang chêm một câu: "Đều là em trai trong nhà cả, lời này mà truyền tới tai của ba, em muốn ba phải nghĩ sao?"



Chỉ riêng mình Tống Tề Viễn chẳng nói lời nào, cười như có như không, nét mặt có vẻ rất bí ẩn, Tống Minh Chiêu "xoạt" khép phiến quạt lại: "Em chỉ nói thật mà thôi, bốn người chúng ta mới là anh em ruột thịt, nó là cái thá gì? Trong gia phả không có cái thứ này, người em sẽ đón, các anh cứ đợi mà xem đi, em sẽ cho đồ con hoang này đến từ đâu thì cút về đó, sao chưa rơi xuống biển chết chìm luôn cho rồi! Coi như mạng nó lớn!"

Tống Minh Chiêu nhận việc vặt, ở trong xe đối đãi với Tống Ngọc Chương vô cùng nhiệt tình, giới thiệu cho hắn mấy người anh trong nhà, còn Tống Ngọc Chương nhìn sơ qua giống như kiểu người nhã nhặn trầm tính, trước sau chỉ mỉm cười đáp lại, có vẻ như không hiểu lắm việc Tống Minh Chiêu thể hiện sự tận lực đối xử tốt với hắn, Tống Minh Chiêu lẩm bẩm trong lòng, cậu năm lâu ngày ở nước ngoài đây là bụng dạ ngốc nghếch hay là bụng dạ khôn lường.

Bà nhỏ sinh con ngoài giá thú, nghĩ cũng không dễ đối phó, Tống Minh Chiêu lấy lại tinh thần, tiếp tục ra vẻ ông anh tốt tính, kiên trì bám riết cho Tống Ngọc Chương thấy sự hào phóng và hoạt bát của anh tư đây.

Cadillac dừng trước cổng sắt trổ hoa, người ở nghe tiếng xe chạy, mỗi người một bên đẩy cửa, Tống Ngọc Chương ngồi trong xe ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Xe chạy trên con đường được trải nhựa mịn màng, hai bên đường là một bãi cỏ rất lớn được cắt tỉa vô cùng đẹp, có hoa có cây, chim chóc tranh nhau hót, hình như có một cái hồ ở cuối bãi cỏ, Tống Ngọc Chương thấy một con chim nước trắng như tuyết vút cao lên không trung, người hầu đuổi theo sau với cái tay cầm túi đút cho chim ăn.

"Đến rồi." Tống Minh Chiêu cười nói: "Thế nào, có giống nhà cậu ở Anh không?"

Tống Minh Chiêu vừa nói câu này vừa quan sát nét mặt của Tống Ngọc Chương, định thăm dò thử xem cuộc sống của Tống Ngọc Chương ở Anh rốt cuộc như thế nào, ông già rốt cuộc là đưa bao nhiêu tiền cho hai mẹ con bọn họ, mà sắc mặt Tống Ngọc Chương lại rất thản nhiên, nom như chẳng có chút động lòng nào với bề thế nguy nga đồ sộ nhà họ Tống: "Không giống lắm."

Tống Minh Chiêu hứng thú dâng trào cũng bại trận trước mặt tên Tống Ngọc Chương cứng đầu cứng cổ, thầm nghĩ thằng con hoang này quả thật không phải là cái loại đơn giản.

Xe dừng, người hầu sớm đã đợi mở cửa xe cho bọn họ, người hầu thưa với Tống Minh Chiêu: "Cậu tư, cậu về rồi ạ."

Tống Minh Chiêu gật đầu, vẫy tay tuỳ ý: "Cậu năm của tụi bay."

Người hầu vội thưa với Tống Ngọc Chương đang xuống xe: "Con chào cậu năm."

Tống Ngọc Chương lặng yên đứng đó, lần đầu tiên trong đời được làm "cậu", tâm tình cũng không tốt nhưng cũng chẳng xấu lắm, vô số ý tưởng mới mẻ hư hỏng nảy ra trong đầu hắn, nụ cười rạng rỡ chói loá ấy mà phản chiếu trên gương mặt hắn, người hầu bị giật mình cả rồi, thầm nghĩ: "Ôi chao! Cậu năm đẹp quá rồi đấy, thật đáng sợ!"