'Lại một lần nữa....' Là câu nói đầu tiên xuất hiện trong đầu Tử Lạc lúc này, cô nhíu mày, muốn quay người một cái thì phát hiện mình vẫn đang nằm trên cánh tay khoẻ mạnh của Vương Thần.
Cái cảm giác tiếp xúc trực tiếp da thịt mà không có những chuyện kia bỗng dưng khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Da thịt màu đồng ấp ám của hắn, bờ ngực vững chãi của hắn sau khi hoan ái liền có bao nhiêu vết cào cấu, thậm chí có những nơi đã rỉ máu.
Bỗng dưng Tử Lạc cảm thấy vô cùng tội lỗi nhưng sau đó cũng không cảm thấy gì nữa, chẳng phải do hắn ta bắt đầu trước mà?
Nhưng nhìn vào những vết thương đó một lúc lâu, cô vẫn cảm thấy mình nên làm gì đó cho hắn, nhưng làm gì thì chưa nghĩ đến nên cô vẫn quyết định nghĩ sau.
Gương mặt của hắn....lần đầu tiên cô thức dậy sớm hơn hắn, nhìn kỹ mới phát hiện....
Wtf, sao da hắn không có tí mụn nào thế này?
Thâm cũng không có, lỗ chân lông thì phải nhìn kĩ mới thấy, chỉ có một tí râu ở đây....
Ai nha, thật bực mình nha!
Tử Lạc lấy tay sờ soạng khắp mặt của Vương Thần, nhưng thật sự thì da hắn không ngờ lại tốt đến mức này, mặt xương này, thật đẹp nha....
Vậy mà mình lại là mặt tròn chứ, chẳng xinh đẹp tí nào, khi cười còn bị phính lên.
Nghĩ đến đây, Tử Lạc lấy tay rờ lên những cọng râu lún phún của hắn, cái cảm giác này thật đã nha, nhưng hơi thở hắn quá mức ấm đi, cảm giác này....không nói nữa.
Nhưng ngay cái lúc Tử Lạc toan rút tay về, lại bị Vương Thần bắt lấy, ngay lập tức sau đó trên gương mặt hắn liền nở nụ cười.
“Em sờ đủ chưa?”
Lúc ngủ, trông hắn rất đẹp trai nhưng cũng chỉ là đẹp trai thôi, nhưng khi mở mắt ra, Tử Lạc phát hiện vẻ đẹp của hắn nằm ở đôi mắt.
Một đôi mắt rất tinh xảo như là một món quà của tạo hoá, thật bất công làm sao, mọi thứ tốt đẹp đều đổ dồn vào hắn.
“Tôi chỉ là xem....”
Vương Thần càng áp sát mặt Tử Lạc hơn, trong mền là hai cơ thể hoàn toàn xích loã, chân hắn không biết vô tình hay cố ý chạm vào chỗ đó của cô.
“A....đừng, đau lắm!”
Nghe tiếng kêu này của Tử Lạc, đến Vương Thần cũng hốt hoảng, nó không hề giống những tiếng rên rĩ lúc này mà chỉ là tiếng rên do quá đau đớn.
“Thật sự đau lắm sao?”
Vương Thần vừa lên tiếng đã bị Tử Lạc liếc xéo một cái, hỏi một câu thật vô nghĩa, không đau thì cô còn la lên nhăn mặt làm gì nữa chứ.Cảm giác như....hai cánh hoa đang sưng lên vậy!
“Anh tránh ra đi!”
Bỗng dưng Tử Lạc cảm thấy bực mình vô cùng, nếu không phải cái đó của hắn quá to lại còn làm quá lâu như vậy, cô cũng không ra nông nỗi này.
Khi không chạm vào sẽ không có cảm giác, nhưng vừa chạm nhẹ liền cảm thấy như bị côn trùng chích vậy, đau hết sức!
“Để tôi đi mua thuốc!”
Vương Thần cũng không biết làm sao nha, lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như thế này đây, những lần trước cô cũng không đau đến thế này mà.
Không lẽ thực sự....là do hắn sao?
“Anh ra tiệm thuốc rồi bảo người ta bán cho thuốc đó sao? Còn không sợ bị cười chết!”
Tử Lạc cảm thấy hôm nay bản thân cực kì nóng tính, chẳng lẽ bà dì cả sắp đến rồi sao?
Như vậy cũng tốt, đỡ bị hắn ta hành hạ nga~
Ngay lập tức, Tử Lạc nằm xoay lưng lại với Vương Thần, bỗng dưng hắn thật muốn cười nhưng lại không thể nha, chẳng lẽ cái tiểu yêu tinh này là đang giận dỗi sao?
“Em....đang giận tôi à?”
Nói rồi, hắn ôm lấy hai vai của Tử Lạc, áp sát cơ thể mình vào người cô, nhưng bỗng dưng hắn nghĩ, có khi nào lại bị kích thích nữa không?
Nghĩ vậy, hắn cũng tránh để hạ thân đụng vào cơ thể cô....
“Ha, anh cũng biết rồi sao?”
Thấy Vương Thần cũng không có phản ứng gì với thái độ của mình, Tử Lạc cũng cậy thế mà lên mặt, giọng nói cũng cao hơn lúc trước.
Cũng chứng minh tâm trạng đang tốt hơn, cô thật thích cái cảm giác này nha.
“Vậy giờ làm sao đây? Nó lớn như vậy đã là bẩm sinh rồi mà?”
Nghe đến đây, Tử Lạc cũng phải phụt một cái, giọng của hắn nghe có chút ủ rũ như hận không thể gọt ngắn nó lại.
Tuy có chút đáng sợ nhưng không thể không nói là rất buồn cười a.
“Anh biến thái!”
Lúc này, tâm trạng hai người đều rất tốt cho đến khi Vương Thần hỏi một lần nữa.
“Em đã nói là chọn tôi!”
“...”
Tử Lạc không nói gì cả, mặc dù Mễ Trường Lộ thật khác biệt nhưng cô tin vào câu nói một ngày làm bạn cả đời làm bạn, chắc chắc Trường Lộ cũng thế.
“Tôi....sẽ dựa vào lí trí”
Tử Lạc cũng không biết bản thân vừa nói cái gì cả, cái gì lí trí chứ, trước mặt hắn thì lí trí chính là thứ vô dụng nhất.
“Em dở Văn quá cục cưng!”
Hắn vừa nói cái gì thế?
Cục cưng?
Xấu hổ, Tử Lạc cuốn lấy hết tất cả mền rồi chạy vào nhà vệ sinh, thật may rằng ở căn hộ này hắn đã kêu một số nhân viên mang quần áo nữ đến.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay hắn lường trước được hết cả rồi.
Nghĩ thế, hắn cũng cười một tiếng, hắn chắc chắn sau khi thấy bản chất thật của Mễ Trường Lộ, cô sẽ sớm nhận ra hắn mới là quý giá!
Tử Lạc nhìn vài bộ đồ được treo sẵn cũng không biết chọn bộ nào, cuối cùng quyết định chọn bộ đồ gồm quần ống chuông và áo hở vai.
Do thường không mặc những bộ đồ như này nên Tử Lạc cũng không khỏi cảm thấy kì lạ, nhưng không thể phủ nhận rằng những bộ đồ này đều rất đẹp.
Chứng minh người thiết kế ra chúng rất tài ba, nghĩ đến đây, Tử Lạc lại nghĩ đến ước mơ của mình....
“Tôi....tôi về trước....”
Vương Thần không nói gì nhưng cũng gật đầu, tất nhiên là phải về nếu không Mễ Trường Lộ kia lại rắc rối.
Tử Lạc vốn không nhìn Vương Thần mà lại cắm mặt xuống dưới đất, mãi cũng không nghe tiếng hắn trả lời nên mới ngẩng đầu lên chẳng ngờ....
Hắn ta vô liêm sỉ đến mức không lấy cái gì che lại mà cứ nằm phây phây ở đó cho thiên hạ nhìn.
“Aaaaaaaa!”
La to một tiếng, Tử Lạc liền chạy hối hả ra khỏi phòng của hắn, bất giác vừa chạy vừa than, ở dưới thật là đau quá mức nha.
---------------
Tử Lạc vừa xuống dưới sảnh đã có người của Vương Thần chờ sẵn để đưa về, lúc đầu cô cũng có từ chối nhưng người nọ nhất quyết phải làm theo mệnh lệnh từ cấp trên nên cuối cùng cũng để hắn đưa về.
Tử Lạc lúc này mới mở điện thoại ra, quái lạ bình thường khi đi chơi qua đêm chắc chắn Trường Lộ sẽ gửi tin nhắn báo sáng mai có về không hay về trễ.