Bỗng nhiên mọi hành động của Trương Ái Ái dừng lại, căn phòng trở lại sự im lặng ban đầu, chỉ cò lại tiếng nước biển rơi lách tách.
Thích sao?
Không, Trương Ái Ái cô không hề thích người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như Vương Thần, nhưng mà....cái khối tài sản cùng địa vị đó, quả thật rất thích!
Như vậy nói cô thích Vương Thần cũng là không sai đi?
"Đúng vậy! Vì vậy cô nên đi đi, hạnh phúc của tôi không kẻ nào đừng ngăn cản! Nếu không...."
"Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa! Tớ sẽ đi, tớ đi!"
Những kí ức của ngày hôm ấy tràn về, dây thần kinh Tử Lạc lại căng ra, đầu nhức vô cùng.
Hai tay ôm lấy hai chân co lại của mình, đau quá, đau quá, làm ơn đừng nói nữa!
Trương Ái Ái nheo mày nhìn Tử Lạc một cái, thật không ngờ trên đời này còn có những loại người dùng tình cảm chân thật của mình để đối đãi với người xa lạ.
Như vậy chẳng khác gì tên ngốc!
"Được thôi, cho cô 2 ngày lập tức cút xa khỏi nơi này!"
Nói rồi, Trương Ái Ái đứng dậy, cô ta khoác nhẹ một chiếc áo lên đôi vai của mình trông không khác gì những vị tiểu thư đài các.
Ánh mắt cô ta ngạo nghễ như thể đã chiếm được thứ gì đó, vô cùng đắc thắng!
Thật xa lạ....tại sao lại như vậy?
Có phải là do cô đã làm một việc tội ác tày trời nên mới bị khổ sở như thế này không?
Tại sao người cô chân thành đối đãi luôn như vậy, người cô dùng cả trái tim để yêu mến, người cô đặt tất cả niềm tin....lại như vậy?
A....tất cả là sai lầm, có lẽ cô sai rồi, người đàn ông đó không thuộc thế giới của cô....kể từ khi gặp hắn mọi chuyện bắt đầu xảy ra.
Ông trời cũng không muốn cô và hắn gặp nhau đây mà.
Rời đi thôi, rời đi sẽ không đau khổ, rời đi sẽ không phải nhìn thấy những cảnh tượng đau buồn đó, rời đi sẽ không phải nghe những lời nói cay nghiệt.
Tử Lạc nằm im lặng trên giường, nỗi đau trong tim khiến cả cơ thể như bị xé nát, đã sớm không còn đủ sức lực để gào thét đau khổ.
Nước mắt rơi ướt cả hai bên tóc mai, căn phòng màu trắng lạnh lẽo này, cô ghét nó!
Mễ Trường Lộ, Trương Ái Ái, Vương Thần....là những người đáng lẽ cô không nên chạm tới, thế giới đó còn đáng sợ hơn cả những câu chuyện kinh dị.
Mệt mỏi quá, chỉ muốn nằm xuống rồi quên đi tất cả!
Giá như ngày mai mở mắt ra đã là một Tử Lạc cứng cáp kiên cường, không còn nước mắt, trở thành vô cảm....như vậy thật tốt biết bao....
---
"Vương tổng, ngày mai sẽ có y tá gắn máy theo dõi vào phòng bệnh của Tử tiểu thư, bắt đầu từ ngày mai anh không cần phải lo lắng nữa!"
Đồng Kỵ đi bên cạnh Vương Thần ở Vương thị, nhìn bộ dạng âm u của Vương Thần khiến hắn cũng không khỏi thốt ra một câu an ủi.
Cô gái này thoạt nhìn cứ tưởng yếu ớt lắm chẳng ngờ lại có đủ sức lực để khiến Vương Thần bị dày vò như thế này.
Rốt cuộc có phải là yêu không? Yêu là gì lại khiến cho con người ta thay đổi như vậy?
"Chuyện Trương gia sao rồi?"
Vương Thần và Đồng Kỵ bước chân đều rất dài và nhanh, đã sớm đi vào thang máy chuyên dụng của giám đốc.
Bước vào đây, làm hắn gợi nhớ lại vài kỉ niệm mà hắn cho là đẹp lúc trước....
"Quả như Vương tổng suy đoán, khâu sản xuất của Trương gia quả có vấn đề, hợp đồng bị huỷ không những mang lại điều chúng ta muốn còn mang lại sự ủng hộ của mọi người đối với Vương thị. Theo dự đoán ngày mai lão Trương sẽ tuyên bố phá sản sau đó trốn nợ, còn về phần Trương Ái Ái...."
"Cô ta....sẽ sớm phát điên!"
Cả mấy ngày nay, Vương Thần đều tập trung cao độ để làm việc, nhiều nhân viên trong công ty thấy khí thế của tổng tài cũng không khỏi cố gắng.
Chỉ là mọi người không biết, lí do hắn tự bắt ép bản thân làm nhiều việc như vậy là để quên đi tâm trạng thấp thỏm bất an của hắn.
Trước giờ hắn là người không bao giờ tin vào cái gọi là linh cảm, chỉ là lần này, hắn thật sự không thể yên lòng.
Cô gái này lại làm hắn mệt mỏi thế này đây, đợi đến lúc bắt về được nhất định phải phạt thật nặng!