Đã hơn ba giờ chiều, Elvis ngồi trong phòng làm việc nhếch môi cười nhẹ, quả thật cảnh tượng hắn bắt gặp lúc buổi trưa quả thật rất đặc sắc.
Cũng may đó là bãi đỗ xe dành cho cán bộ cao cấp nên không bị ai bắt gặp, thế nhưng chẳng phải hắn vẫn bắt gặp rồi đó sao!
Thú vị, thú vị!
---
Vương Thần ngồi ở dãy ghế chờ hành lang bệnh viện nhếch mép cười, thật không thể ngờ có ngày cuộc đời hắn lại như một bộ phim thế này.
Khối u ở não hắn đã biết sự có mặt của nó từ năm 14 tuổi rồi thế nhưng lúc đó lại là lúc gia đình hỗn loạn nhất, cha hắn, Vương Đỗ ngoại tình công khai bị dân báo chí chụp được.
Mẹ hắn, Trương Gia Mỹ một mực ly hôn, cả hai gia tộc đều rối tung rối mù, chuyện Vương Đỗ ngoại tình vốn là chuyện Trương Gia Mỹ biết và chấp nhận bởi vì hôn nhân của họ là hôn nhân chính trị, không tình yêu.
Thế nhưng Vương Đỗ giống như cố tình công khai để trêu tức Trương Gia Mỹ, thế nên cả hai mới đại chiến, lúc này Vương Thần được cha đưa sang Mỹ, chưa có sự xuất hiện của Vương Đặc Nhĩ.
Khối u lúc đó bỗng nhiên dừng lại, không phát triển kích cỡ hay gây ra tác hại gì, hoàn toàn lành tính thế nên một thời gian dài bận rộn sau đó, Vương Thần và gia đình gần như đã quên đi sự tồn tại của nó.
Vậy mà bây giờ, sau gần mười lăm năm nó lại phát triển, tuy phát hiện không sớm lắm nhưng cũng chưa tính là trễ, chỉ cần phẫu thuật là ổn.
Đó là lời hắn sẽ nói với mọi người, còn lời bác sĩ nói với hắn lại là khác.
Khối u này phát triển nghiêng về phía não trái lại nằm ở một vị trí chật hẹp, rất nhiều cơ quan thần kinh vì vậy đòi hỏi một bác sĩ phải vô cùng quen thuộc với việc phẫu thuật não.
Ở trong nước chưa có bác sĩ nào dám đứng ra nhận ca này thế nên sẽ do một bác sĩ quen với Hàn Minh Cảnh ở Singapore đảm nhiệm.
Nếu phẫu thuật thành công tốt đẹp thì sống bình thường, còn nếu có di chứng, nếu nặng có thể sẽ bị liệt nửa người, nhẹ hơn là mất đi thị giác và nhẹ nhất là liệt cánh tay phải.
Nói như vậy rủi ro rất lớn, nếu không làm phẫu thuật nguy cơ tử vong còn cao hơn vì vậy, Vương Thần tất nhiên sẽ đồng ý phẫu thuật.
Nếu là trước kia, hắn sẽ rất ung dung thoải mái nhưng bây giờ có Tử Lạc, hắn sợ nếu hắn thật sự có chuyện gì thì "những người kia" sẽ nhắm vào cô ấy đầu tiên để trả thù.
Vì sao không nhắm vào cha mẹ hắn hay bạn bè hắn? Bởi vì những người đó đều có thế lực, chỉ riêng Tử Lạc là một thân một mình, hắn sợ bản thân không bảo vệ được cô ấy.
Nếu hắn chết, hắn sợ cô đau lòng.
Nếu hắn mang di chứng, hắn không muốn để người phụ nữ mình yêu thương chứng kiến cảnh mình tàn tạ như vậy.
Còn nếu như hắn sống sót bình an, tất nhiên là sẽ quay về để bắt cô rồi!
"Thần, tôi đã sắp xếp cho cậu chuyến bay đến Singapore vào sáng mai rồi, cậu có muốn nói chuyện với Tiểu Lạc không?"
Vương Thần xoay xoay chiếc nhẫn to sụ trên ngón tay, thầm nghĩ đến bộ dạng lúc này của cô sẽ thế nào, hắn nhếch môi cười nhẹ, trong đó có cái lạnh lẽo của cô đơn.
"Không, nếu tôi thật sự có chuyện, đừng để thông tin lộ ra ngoài, hãy nói với cô ấy tôi quyết định sống một cuộc sống ăn chơi, không muốn làm tổng tài nữa, quên tôi đi!"
Hàn Minh Cảnh nắm chặt cuốn sổ khám bệnh, trong lòng chưa bao giờ phẫn nộ như lúc này.
Hắn ném quyển sổ xuống sàn nhà, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Cậu có biết cậu đang nói gì không? Đây chỉ là một cuộc phẫu thuật thông thường, tại sao lại bi quan như vậy chứ? Nếu cậu yêu cô ấy hãy dành hết cả thời gian còn lại của mình cho cô ấy, đừng ngồi đây nhờ vả tôi việc này việc nọ. Cậu muốn chấm dứt với cô ấy vì những kẻ kia sao, còn tôi và Vương Đặc Nhĩ cơ mà, chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Hơn nữa, cậu sẽ không chết, đây chỉ là phẫu thuật đơn giản, có nghe rõ tôi nói không?"
Vương Thần hơi ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ thấy Hàn Minh Cảnh phẫn nộ như vậy, đây có được xem là minh chứng cho tình bạn của hắn không?
Hắn không đáp, chỉ cười nhẹ, hắn cũng không biết mình đang làm gì, hắn tin chỉ cần Hàn Minh Cảnh muốn lập tức có thể bảo vệ được Tử Lạc nhưng mà....
"Cậu hiểu sai ý tôi rồi, tôi không sợ các cậu không bảo vệ được cô ấy. Chỉ là thế giới của chúng ta....không phù hợp với cô ấy mà thôi, hơn nữa, liên hệ với luật sư hộ tôi, tôi muốn viết di chúc!"
Nói dứt lời, Vương Thần đứng dậy bước ra khỏi bệnh viện, hắn bây giờ đã biết được thêm một điều, cái chết và sự sống, người ra đi sẽ không đau khổ bằng người ở lại, chi bằng hãy để người ở lại không biết gì cả....
"Vương Thần, đứng lại!"
Giọng nói của Hàn Minh Cảnh vang vọng khắp cả hành lang, hắn nhìn thấy Vương Thần bước đi lảo đảo rồi sụp xuống hoàn toàn.
"Vương Thần!"
Hắn hốt hoảng chạy lại, nhìn thấy Vương Thần ôm chặt lấy đầu, mày kiếm nhíu chặt, có chút không tỉnh táo nhưng cơn đau không cho phép hắn thiếp đi.
"Cậu ổn không?"
Hàn Minh Cảnh bình tĩnh hỏi, hắn biết Vương Thần nhịn đau rất tốt thế nhưng bây giờ trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, vậy cơn đau này có phải là đau thấu xương tuỷ hay không.
Ngồi quỵ ở đó năm phút, đợi cơn đau qua đi Vương Thần mới bình tĩnh lại, hắn thở dốc, chiếc áo sơ mi trắng bị mồ hôi thấm đến đáng thương.
"Cậu....đã như thế này bao lâu rồi?"
Hàn Minh Cảnh hỏi, tuy hắn không có nhiều kiến thức về y học thế nhưng bệnh của Vương Thần, chỉ sợ là đã tái phát lâu rồi nhưng bây giờ mới thực sự trở nặng khiến hắn chú ý.
"Bao lâu nhỉ? Tôi cũng không nhớ!"
Vương Thần cười ngờ nghệch, cái bộ dáng đó khiến Hàn Minh Cảnh thật muốn cho hắn vài cú đấm, đàn bà đúng là rượu độc, chỉ cần thử một lần là sẽ say chết mê chết mệt.
Dù là bốn năm trước hay bây giờ.
"Cậu tỉnh táo lại cho tôi! Đúng là mất hết chí khí, đến tôi còn phải xấu hổ khi có người bạn như cậu. Tôi thấy thay vì sống kiểu này, cậu nên hiến tim gan phổi của mình cho những người khác, những người có ý chí sống! Cậu nói cậu muốn sống, tại sao toàn nói với tôi những điều chết chóc? Tôi mặc kệ cậu, muốn chết, được, tôi đến thắp nhang!"
Hàn Minh Cảnh túm lấy cổ áo của Vương Thần, sau đó thả mạnh ra.
Hắn có vẻ rất tức giận bỏ đi không quay đầu lại.
Vương Thần ngồi dựa vào tường, vẫn là cái nụ cười đó, không hiểu sao hắn thấy mình thật thất bại, có phải là vì sợ mất cô nên hắn mới bi quan thế này không?
Ngồi đó khoảng mười phút, bỗng nhiên hình ảnh Vương Đặc Nhĩ xuất hiện.
"Này, trông cậu thật thảm hại. Đi thôi về nhà chào mẹ một tiếng rồi lên đường!"
"Sao lại chào? Đâu phải không còn cơ hội!"
"Thật là, về thôi, về nhà cậu!"
"Hàn Minh Cảnh gọi cậu đến đúng không?"
Vương Đặc Nhĩ không đáp, đúng là như vậy, Hàn Minh Cảnh vừa nãy gọi điện bảo hắn đến gấp đến đưa anh trai về nhà, nếu hắn không lầm thì Hàn Minh Cảnh vẫn ở chiếc xe ngoài kia, nếu Vương Thần có chuyện gì chắc chắn sẽ lập tức xông vào.
Mà cũng thật may mắn, đây là bệnh viện tư ít người ra vào, hi vọng cảnh vừa rồi sẽ không bị bắt gặp.
---
Hơn mười giờ tối, Tử Lạc vẫn còn lang thang ngoài đường, nhìn mọi người vui vẻ mà sao lòng cô vẫn chẳng khá lên được.
Cô cố gắng cười nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn, tại sao lại như vậy nhỉ?
Nếu như cô giận tại sao lúc đó không đuổi theo cô, tại sao không chạy đi tìm cô, tại sao không gọi điện xin lỗi cô?
Thậm chí bây giờ, cô muốn đến để tát hắn một bạt tai thì cũng không tìm ra hắn, ở công ty không có, nhà hắn cũng không có!
Nhưng mà cũng thật nực cười, gọi là yêu nhau thế nhưng ngoài công ty và nhà riêng cô chẳng biết đi đâu để tìm hắn nữa.
Ở hộp đêm sao? Có lẽ nào?
Không hiểu sao lúc này có rất nhiều uất ức trong suốt bốn năm khoảng thời gian quen hắn ùa về, cô thấy mình đúng là đáng thương đến thảm hại!
Chắc là chán cô rồi đây mà, theo đuổi bốn năm xong cảm thấy cô thật nhạt nhẽo đúng không, chắc là như vậy rồi ha ha!
Nhìn điện thoại trống trơn không có bất cứ ai gọi đến cô chỉ lại biết bật cười!
Nhưng mà lúc nãy bỗng nhiên cô bị kéo vào một góc hẻm, cô cố vùng vẫy hét lên nhưng không thể nào phát ra âm thanh được!
"Cô em la tiếp đi, thấy sở cảnh sát ở ngã tư kia không, cậu anh làm chức lớn ở đó, em có la nữa cũng chẳng ai cứu được em cô bé!"