Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 497



Chương 497: Chúng ta tìm một người phụ nữ cho chú ấy đi

Hà Hàm Bội nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, từ đầu tới cuối anh ta đều bình tĩnh như vậy, ngữ khí nói chuyện của anh ta cũng không nhanh không chậm, nhưng trên người anh †a lại có một loại khí thế khiến người khác không thể không để ý.

Điểm này rất giống với Hà Tuấn Khoa.

Có một khoảnh khắc, cô ta thậm chí còn dường như cảm thấy người đàn ông ở đối diện chính là Hà Tuấn Khoa, nhưng nhìn kĩ, rõ ràng là hai khuôn mặt khác nhau.

Ngoại trừ đôi mắt đó ra, Henry này có đôi mắt giống với Hà Tuấn Khoa.

Cô ta dừng lại bước chân lần nữa, lại là bởi vì khí chất trên người anh rất giống với của em trai cô ta.

Xem ra anh là một người thâm tàng bất không phải là như vẻ bề ngoài mà mình nhìn thấy, chỉ là một kẻ vô dụng mà Lâm Hương Giang nuôi dưỡng.

Lâm Thanh Dương quay về bên cạnh bố mẹ âu lần nữa, Hà Tuấn Khoa ở trước mặt, bày ra một tư thế bảo vệ hai người.

Anh nhìn thẳng Hà Hàm Bội nói: “Chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, tôi hi vọng cô nhớ Kĩ, đừng đánh chủ ý lên người Thanh Dương nữa, nó là con trai tôi, tôi sẽ không để nó rời xa tôi và mẹ nó.”

Không đợi Hà Hàm Bội hồi hồn, anh nhìn sang hai mẹ con: “Chúng ta đi”

Lâm Hương Giang nắm lấy tay con trai, đi đến phía xe ở bên cạnh.

Cô quả thực tức giận chuyện Hà Hàm Bội tự ý phái người đến bắt con trai về nhà họ Hà, nhưng cô không nói gì thêm, chuyện này giao cho Hà Tuấn Khoa xử lý suy cho cùng là thỏa đáng nhất.

Hà Hàm Bội nhìn bọn họ sắp lên xe rời đi, hồi hồn lại, cô ta không đi qua đó, mà mệnh lệnh cho vệ sĩ ở bốn phía: “Đều đi qua đó cho tôi, bắt đứa trẻ lại!”

Nhưng mọi người đều kiêng dè Cốc Nam Ninh có súng ở trong tay, anh ta bản súng rất chuẩn lại còn độc ác, sẽ không một phát bản chết người, bản trúng tay chân, cũng đau đến chết người.

“Sao? Các anh đều sợ chết vậy à? Tôi nuôi các anh còn không bằng nuôi một con chói” Hà Hàm Bội cực kì giận dữ, thời khắc mấu chốt, vậy mà lại không có ai nghe lệnh của cô ta Cô ta chỉ có trơ mắt nhìn bọn họ lên xe, nhìn bọn họ đem Lâm Thanh Dương rời đi Vì tương lai của nhà họ Hà, cô ta không thể buông tay, Lâm Thanh Dương nhất định phải quay về nhà họ Hà, hơn nữa còn phải nhận tổ quy tông, nó nên mang họ Hà, chứ không phải họ Lâm!

Trở lại trong xe, Lâm Hương Giang kiểm tra xem con trai có bị thương chỗ nào không?

“Mẹ, con không sao, bọn họ không dám làm con bị thương.”

Hà Hàm Bội quả thực sẽ không để vệ sĩ làm thãng bé bị thương, cô vẫn phải kiểm tra một lượt mới yên tâm.

Lâm Thanh Dương lại ôm lấy cánh tay của bố, dùng một ánh mắt rất sùng bái nhìn anh nói: “Ba, bên cạnh ba từ bao giờ có tay súng thiện xạ lợi hại như vậy? Ba để chú ấy dạy con bắn súng được không?”

Thì ra đột nhiên lấy lòng anh, là vì để học bắn súng.

Hà Tuấn Khoa mặt không có biểu cảm gì, còn hơi nghiêm túc: “Không được.” nghĩ cũng không nghĩ bèn từ chối.

Đến cả Lâm Hương Giang cũng n‹ được, con không được động vào súng”

“Không “Tại sao ạ?” Bị cả hai người phản đối, Lâm Thanh Dương có chút không vui “Đó là đồ vật nguy hiếm, con không được tự tiện động vào” Lâm Hương Giang nói.

“Con sẽ chú ý mà, hơn nữa nếu như con học tốt rồi, còn có thể bảo vệ bố mẹ”

Lâm Hương Giang có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn căng mặt: “Ba mẹ không cần con bảo vệ, hơn nữa, bây giờ là xã hội hòa bình, không có nhiều nguy hiểm như vậy”

Nói với mẹ không được, cậu bé quay sang xin bố, kéo lấy cánh tay của ba vừa lay vừa cầu xin: “Ba đáp ứng con đi mà, cho con học bản súng đi mà…”

Hà Tuấn Khoa mím môi không nói gì, tuy ở đây không cho phép mọi người có súng, nhưng học bản súng cũng được tính là một kĩ năng, không bảo vệ người bên cạnh, ít nhất còn có thể bảo vệ bản thân.

Nhưng anh vẫn không đồng ý: “Mẹ con không đồng ý, ba cũng sẽ không đồng “Hừ, hai người quả nhiên đều thở ra từ cùng một lỗ mũi, cùng mặc một cái quần! Chả có ý nghĩa gì cả!” Lâm Thanh Dương khoanh tay trước ngực, mặt phụng phịu, không vui Lâm Hương Giang nhìn cậu bé, cho dù nó có không vui thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không đồng ý.

Cốc Nam Ninh chỉ có một người, tay súng thiện xạ không phải là dễ dàng luyện thành như.

vậy “Anh nói xem, nếu chị gái anh vẫn muốn cướp Thanh Dương với em, lần sau em có nát xé rách mặt mũi với chị ta hay không?” Lâm Hương Giang cảm thấy Hà Hàm Bội vẫn chưa bỏ cuộc.

Hà Tuấn Khoa híp mắt, trầm mặc vài giây mới âm trầm nói: “Sẽ không đâu…đến lúc đó anh sẽ nói rõ với chị ấy anh là ai” Chỉ cần nói rõ thân phận, Hà Hàm Bội sẽ không cướp thăng bé nữa.

Lâm Hương Giang ngây ra, anh ấy sẽ vì con mà nói hết mọi thứ với Hà Hàm Bội sao?

Nhân lúc bố mẹ không để ý, Lâm Thanh Dương vẫn lén đi tìm Cốc Nam Ninh Cho dù trên mặt bọn họ không đồng ý để cậu học, nhưng cậu vẫn không thể kiềm được lòng mình “Chú Cốc Nam Ninh, chú nhận cháu làm đồ đệ được không?”

Cốc Nam Ninh nhíu mày, anh đã bị thằng nhóc này bám một lúc rồi, nếu không phải nhìn ở thể diện của bố nó, sớm đã đuổi nó đi rồi.

“Chú không nhận đồ “Vậy chú làm huấn luyện viên của cháu, cháu có thể trả tiền” Lâm Thanh Dương nói một cách rất chắc chản, tiền riêng cậu bé giấu ngày thường rất nhiều.

“Chú không cần”

“Chú đừng lạnh lùng như vậy mà, vậy chú cần gì? Chỉ cần chú nói ra, cháu đều có thể giúp chú Vì học bản súng, cái gì cậu bé có thể bỏ ra được.

“Cho dù cháu nói gì chú cũng sẽ không đồng ý” Cốc Nam Ninh nói xong bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần “Vì sao chứ? Có phải chú sợ ba cháu trách chú không? Không sao đâu, đến lúc đó cháu sẽ tự chịu trách nhiệm, hơn nữa chỉ cần cháu không nói, chú không nói, cháu âm trầm dạy cháu, ba sẽ không biết đâu”

“..* Cốc Nam Ninh không nói gì Lâm Thanh Dương nắm lấy cánh tay của anh ta lắc qua lắc lại, đáng thương cầu xin: “Được không ạ Cốc Nam Ninh nhíu mày, thăng bé này thật quá dính người rồi “Trừ khí ba cháu đồng ý” Nếu không thì anh sẽ không dạy thẳng bé này đâu.

Lâm Thanh Dương thất vọng than thở: “Chú biết rõ là ba sẽ không đồng ý…”

Nghĩ nghĩ, lại nói: “Chú không nguyện ý cháu cũng không ép chú nữa, vậy chú nói cho cháu biết, chú làm thế nào để trở thành tay súng thiện xạ?” Cậu bé rất tò mò với những gì anh từng trải qua Cốc Nam Ninh mở mắt ra, trong đáy mắt vụt qua một tia mê mang phức tạp, những trải nghiệm đó… anh không muốn nhớ lại nữa.

Nhưng nhìn sang bên cạnh, ánh mắt đơn thuần mang theo mong đợi của Lâm Thanh Dương, anh tự dưng lại có ý nghĩ muốn kể ra.

Có những chuyện giẩu ở trong lòng quá lâu, anh cũng muốn tìm một người để nói, người tìm đường sống ở miệng súng như anh, tìm đâu ra người có thể tâm sự chứ?

Buổi tối, Lâm Thanh Dương vừa ăn cơm vừa.

thở dài, lại thêm một lần vừa rồi, đã thở dài mười mấy lần rồi Tâm trạng vốn rất tốt của Lâm Hương Giang, nghe thấy cũng cảm thấy phiền lòng: “Tuổi còn nhỏ, thở dài cái gì? Con có phiền não gì chứ?”

Từ lúc hai người không đồng ý cho thẳng bé học bản súng, thắng nhóc này mấy hôm nay trở nên trầm mặc rất nhiều.

Cho dù nó giở trò gì, cô cũng sẽ không đồng ý để nó đi học bản súng, “Mẹ, con chỉ là đột nhiên cảm thấy chú Cốc Nam Ninh rất đáng thương: Lâm Thanh Dương tự dưng nói ra một câu như vậy.

Hà Tuấn Khoa nhìn nó, nhướng mày: “Con đi Tìm anh ta rồi?”

“Con âm thầm tìm anh ta học bản súng à?”

Lâm Hương Giang nghiêm mặt.

“Đúng vậy, con đi tìm chú ấy rồi, nhưng chú ấy nói ba mẹ không đồng ý, chú ấy sẽ không dạy con”

Lâm Hương Giang thở phào một hơi, sau đó nghe thằng bé nói: “Nhưng chú ấy nói với con rồi, chú ấy trở thành tay súng thiện xạ như thế nào”

“Ô? Chú ấy nói thế nào? Lâm Hương Giang hỏi Lâm Thanh Dương lắc đầu, không chịu nói: “Con đã hứa với chú ấy rồi, sẽ không kế cho người khác, con phải giữ chữ tín “Vậy con còn nói làm gì” Lâm Hương Giang tức giận nói, cố ý làm cô tò mò đây mà.

“Con chỉ là cảm thấy chú ấy trở thành tay súng thiện xạ thật không dễ dàng gì, hay là…chúng ta tìm một người phụ nữ cho chú ấy đi?”

*Phụt… Con nói cái gì?” Lâm Hương Giang phun cả miếng canh ra ngoài, suýt nữa thì bị sặc.

Hà Tuấn Khoa cũng bị dọa nhảy dựng, thức ăn cho vào miệng chưa kịp nhai đã nuốt xuống