Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 514



Chương 514: Tại sao lại muốn đến tìm để bị sự kinh thường

Hoàng Kiều Liên lắc đầu, cô ấy cũng không rõ có phải là Nguyễn Cao Diệp không, từ lần trước anh ta đến đây, thì sau đó cũng không đến nữa.

“Nếu như là anh ta, thì cậu giúp tới gửi cho anh ta, tớ không muốn nhìn thấy anh ta nữa. sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng dưỡng thai của mình”

Hoàng Kiều Liên nói Lâm Hương Giang nhìn từ mắt mèo, thấy quả thật là Nguyễn Cao Diệp.

Khi mở cửa, liền nói theo ý của Hoàng Kiều Liên: “Anh lại đến đây làm gì? Anh không biết sự xuất hiện của anh khiến cô ấy rất chán ghét sao?

Anh mau đi đi”

Tâm trạng của Lâm Hương Giang cũng không tốt, nói xong liền đóng cửa.

Nguyễn Cao Diệp chống một tay lên cửa, ngăn cô lại.

“Hôm nay tôi đi ngang qua chợ, thấy có mấy con cá rất tươi, nên mua đem đến nấu ăn cho cô ấy rồi đi” Trên tay Nguyễn Cao Diệp còn căm không ít đồ ăn.

Lâm Hương Giang cũng cảm thấy bất ngờ, cô không biết từ lúc nào một chàng trai trăng hoa như anh ta lại biết nấu ăn “Nói anh không quan tâm Kiều Liên thì thôi, tốt xấu gì khi đọc sách, cũng phải hiểu, phụ nữ mang không chịu được mùi tanh của cá?” Lâm Hương Giang nhìn anh ta không nói nên lời Nguyễn Cao Diệp nhíu mày: “Không phải nói phụ nữ mang thai nên ăn nhiều cá và hải sản sao, như vậy khi đứa bé sinh ra sẽ thông minh hơn?”

“Anh nói đến việc bổ sung DHA phải không?

Bây giờ cô ấy đang mang thai gian đoạn đầu, không chịu được mùi tanh của cá, sẽ chỉ nôn, đợi khi cô ấy không có phản ứng nôn khi mang thai, anh lại làm cá cho cô ấy ăn”

“Vậy khi nào cô ấy mới không nôn?” Lần đầu tiên Nguyễn Cao Diệp biết, quan tâm nhiều đến chuyện phụ nữ mang thai.

“Không ăn cá, vậy những món khác có ăn được không, tôi còn mua nhiều món khác.”

Nguyễn Cao Diệp nói, trực tiếp đẩy cô ra để đi vào.

Chỉ là anh ta vừa mới đi, đã bị Hoàng Kiều Liên ngăn lại: “Anh ra ngoài cho tôi, không có chuyện gì anh lại tốt như vậy? Anh muốn độc chết con tôi phải không?”

“Kiều Liên, làm sao em có thể nghĩ như vậy được?” Nguyễn Cao Diệp cũng rất oan uống.

“Lẽ nào không phải như vậy? Tôi không chịu bỏ đứa bé, anh liền nghĩ các khác, muốn bỏ đứa của tôi, có phải không?” Vẻ mặt Hoàng Kiều Liên đề phòng: “Đồ của anh, tôi sẽ không ăn, anh mau cứt đi”

“Anh chỉ muốn nấu ăn cho em, em có cần khó chịu như vậy không?” Cô ấy có phải nghĩ nhiều quá không?

“Anh ghét đứa bé này như vậy, lại ở đây giả vờ tốt bụng, nhìn thấy mặt anh đã khiến tôi bưồn nôn rồi” Hoàng Kiều Liên nhìn thấy anh ta không nhịn được mà tức giận.

Nguyễn Cao Diệp nhíu mày thờ ơ, ném túi đồ ăn trong tay vào thùng rác: “Em không ăn thì thôi, vậy anh cũng không cần tiết kiệm” Bây giờ anh ta có làm cái gì cũng sai.

“Vậy anh vứt bên ngoài đi, đừng làm dơ thùng rác nhà tôi!” Hoàng Kiều Liên hoàn toàn không cho anh mặt mũi.

‘Vẻ mặt Nguyễn Cao Diệp trầm xuống, khóe miệng cong lên, nhưng trong mắt có một tỉa lạnh lẽo: “Em đừng cậy mình là phụ nữ có thai mà quá đáng!”

“Anh nhìn không quen thì cút đi, tại sao lại muốn đến để bị khinh thường?” Quả thật bây giờ cô ấy không muốn nghe những câu bỏ đứa bé của anh ta.

Hai người vừa gặp lại cãi nhau, Lâm Hương Giang lo lắng, Hoàng Kiều Liên kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cô lại lần nữa thành người giải hòa “Đủ rồi, hai người bớt nói mấy câu đi được không?” Cô có thể miễn cưỡng ngăn lại Đứng giữa hai người họ, nói với Nguyễn Cao.

Diệp: “Anh còn không đi? Thật sự muốn ảnh hưởng đến việc cô ấy dưỡng thai sao?”

Nguyễn Cao Diệp đang muốn nói gì đó, thì điện thoại reo lên, anh ta vốn không muốn nghe, nhưng khi nhìn thấy mẹ gọi đến, thì chỉ có thể nghe máy.

“Ừ? Trở về ăn cơm? Con biết rồi” Chỉ nói hai câu anh ta liền cúng máy, nhìn Lâm Hương Giang nói: “Đi thôi, Về nhà ăn cơm”

Lâm Hương Giang còn chưa kịp phản ứng, lúc này, có người xuất hiện ở cửa, cô vô thức quay đầu lại nhìn, thì thấy Hà Tuấn Khoa.

Thuộc hạ của hẳn đang đẩy xe lăn tiến vào, gương mặt hắn lạnh lùng Lâm Hương Giang còn chưa nói với hẳn là đến chỗ Hoàng Kiều Liên, hắn tại sao lại biết được?

“Tại sao anh lại đến đây?” Cô không khỏi kinh ngạc.

Đôi mắt đen của hắn nhìn cô. trầm giọng nói “Đến đón em” Chỉ ba chữ nhưng cũng đủ lanh lùng Lâm Hương Giang có chút khó hiểu, cô mới đến không lâu, tại sao hẳn lại đích thân đến đón?

“Hà Tuấn Khoa, anh cũng giữ Giang quá chặt rồi? Cô ấy chỉ đến cùng tôi nói chuyện một chút, để giải buồn cho tôi cũng không được sao?”

Nhanh như vậy mà đến đón người rồi sao?

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn Hoàng Kiều Liên nhưng giọng nói vần lạnh lùng như lúc nã) đến đón cô ấy về nhà họ Nguyễn ăn cơm” Ông cụ Nguyễn biết hắn trở về, nên điện thoại đến muốn hẳn và Lâm Hương Giang về gặp mặt một lần.

“Ð, thì ra là muốn về nhà mẹ” Hoàng Kiều Liên nhớ ra, nhìn về phía Lâm Hương Giang nói: “Cậu cùng chú ấy về đi”

Lâm Hương Giang nhớ ra, lúc nãy Nguyễn Cao.

Diệp cũng nói muốn trở về ăn cơm, cô liền hiểu, đó là mệnh lệnh của ông cụ.

“Kiều Liên à, vậy cậu phải tự chú ý đó, có việc gì thì gọi cho tớ liền đó” Lâm Hương Giang nói.

“Yên tâm, tớ có thể tự chăm sóc mình”

Nguyễn Cao Diệp ngắt lời: “Cũng có thể gọi cho anh”

“Anh mau cút đi” Hoàng Kiều Liên trợn mắt nhìn anh ta.

Lâm Hương Giang chủ động giúp Hà Tuấn Khoa đẩy xe lăn, trước khi rời đi, anh đột nhiên nói với Hoàng Kiều Liên: “Có một chút chuyện tôi muốn nói với cô, xin cô sau này đừng giới thiệu những người phụ nữ đó cho Giang, chúng tôi không cần” Chuyện hẳn nói là tìm người đẻ hộ.

Hoàng Kiều Liên đột nhiên nhận ra, tại sao hẳn lại đột nhiên tìm đến cửa, thì ra là vì chuyện này, “Tôi chỉ muốn cứu con trai nuôi của tôi thôi, anh không chịu nói, tôi không nhúng tay vào là được rồi” Cô ấy hiểu, Hà Tuấn Khoa không phải người dễ chọc, đến lúc đó bởi vì cô ấy mà quan hệ hai người họ không tốt, thì cô ấy chính là tội nhân?

“Là em muốn cô ấy giới thiệu, anh đừng trách cô ấy” Lâm Hương Giang lập tức nói giúp cho bạn tốt.

Hà Tuấn Khoa liếc xéo cô, bây giờ hẳn vẫn còn tức giận vì chuyện này.

“Đi thôi” Không có lời nói ấm áp nào, nhưng ít nhất hẳn còn chịu cùng cô về nhà họ Nguyễn ăn cơm.

Nguyễn Cao Diệp nghe không hiểu, Hoàng Kiều Liên giúp Lâm Hương Giang giới thiệu phụ nữ? Đây là chuyện gì chứ?

Nhà họ Nguyễn Ông cụ Nguyễn đều gọi mọi người trở về, nói là muốn ăn bữa cơm đoàn viên, chủ yếu là muốn.

nghe nói chuyện Hà Tuấn Khoa chết đi sống lại, ông muốn chính mắt nhìn thấy.

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa đã cùng Nguyễn Cao Diệp bước vào nhà họ Nguyễn, Nguyễn Cao Cường đến trước bọn họ.

“Trước sự kinh ngạc của Lâm Hương Giang, anh ta còn đưa Đào Hương Vì và Đào Vân Nhi đến, cho nên anh ta muốn hai mẹ con họ gặp người lớn?

Nguyễn Cao Khải lớn tuổi như vậy, đột nhiên ở đâu xuất hiện một đứa cháu cố khiến ông bị dọa!

Không ngờ chuyện kinh ngạc hôm nạy lại là Nguyễn Cao Cường mang đến cho ông, “Cho nên, đây là con gái riêng của cháu?” Đôi mắt đục ngầu của Nguyễn Cao Khải nhìn chăm chằm cháu trai, thằng nhóc này lại dám làm ra chuyện như vậy?

Nguyên Cao Cường bất lực cười: “Ông nội, Vân Nhi là con gái con, không phải con gái riêng”

“Cháu còn chưa kết hôn, sao có con gái lớn như vậy, không phải con gái riêng thì là cái gì?”

Nguyễn Cao Khải hừ lạnh.

“Cháu sắp kết hôn, cháu rất nhanh sẽ cùng mẹ con bé kết hôn, cho nên con đưa hai người họ đến đây gặp ông” Nguyễn Cao Cường nói Nguyễn Cao Khải càng tức giận hơn: “Đứa bé lớn như vậy, cháu mới đưa đến gặp ông? Ông lạnh lùng nhìn Đào Hương Vị, tức giận nói: “Còn có, ông đồng ý cho hai người lấy giấy kết hôn cũng không rõ thân phận của người phụ nữ này, làm sao có khả năng chấp nhận đứa cháu dâu này?