Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 533



Chương 533: Giận tôi?

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa nhất thời đứng im tại chỗ một lúc, y tá không nhịn được thúc giục: “Các người có làm phẫu thuật hay không? Không làm thì để người khác vào.”

Lâm Hương Giang lập tức nói: “Làm”

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng liếc y tá: “Ai dám làm cho cô ấy?”

Y tá không có cách gì cả, nhìn bộ dạng lạnh lẽo không dễ trêu của Hà Tuấn Khoa, cô ta chỉ có thể nói: “Hay là các người về thương lượng lai, sau khi quyết định xong rồi lại đến, đừng làm ảnh hưởng đến người phía sau, được không?”

Hoàng Kiều Liên cũng nhỏ giọng khuyên nhủ Lâm Hương Giang: “Cậu suy nghĩ lại đi, dù sao đây cũng là một sinh mạng”

Hà Tuấn Khoa nhìn về phía cô, nói: “Nếu em thật sự không yên tâm thì chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ, nếu cuối cùng bác sĩ nói không thể giữ đứa bé này thì tôi sẽ tôn trọng cách làm của em, được không?”

Thật ra, Lâm Hương Giang cũng rất đau đớn khi đưa ra quyết định không giữ đứa bé này, nếu không phải nghĩ cho sức khỏe của đứa bé thì làm sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy?”

Cho nên sau khi nghe thấy những lời hẳn nói, cô đồng ý không chút do dự: “Được.”

Hai người cùng tìm một bác sĩ có thẩm quyền, vị bác sĩ này đã từng xem qua tình huống của Lâm Hương Giang, cho nên cũng coi như hiểu rõ về gen di truyền của cô.

“Mặc dù tôi đã khuyên hai người không nên sinh thêm con, chỉ là đã lỡ có rồi, nhưng cũng không nhất định phải phá thai” Vẻ mặt bác sĩ nhiên túc.

“Ông nói vậy là có ý gì?” Lâm Hương Giang không hiểu, rốt cuộc là đứa bé này có thể giữ hay không giữ?

“Cô xem, các người đã có một đứa bé, mà đứa bé kia lại rất khỏe mạnh, đấu bé kia đã thừa hưởng gen lặn của cô, cho nên không ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt trưởng thành của đứa bé kia, chỉ cần bây giờ cô xác định đứa bé trong bụng cô khỏe mạnh là cô có thể an tâm sinh nó rồi.

Lâm Hương Giang cụp mắt, giọng nói cũng nhỏ đi: “Tôi sợ nó..” Cô đột nhiên nhìn về phía bác sĩ, âm điệu cũng cao hơn: “Ông có biện pháp có thể biết đứa bé có khỏe mạnh hay không sao?”

Lúc này bác sĩ mới cong môi, nhìn bọn họ nói “Bây giờ y học kỹ thuật phát triển như vậy, có thể kiếm tra được từng bước của thai kỳ, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ tiến hành chọc ối, cơ bản là có thế biết được tình huống của đứa bé.”

“Đương nhiên, nếu đứa bé này thật sự không thể giữ, chúng tôi sẽ nói thật cho cô.”

Lúc này Lâm Hương Giang lại có chút do dự, vô ý thức nhìn về phía Hà Tuấn Khoa đang ở bên cạnh, nhận thấy ánh mắt của cô, hẳn mở miệng nói: “Bác sĩ cũng đã nói như vậy rồi, em còn do dự cái gì nữa?”

Cô cúi thấp đầu nhìn cái bụng của mình, có lẽ đây là ý trời, đến cả ông trời cũng không hy vọng cô quyết định sinh tử của một sinh mạng như vậy.

Cô im lặng một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Đậy, vậy thì chờ kiểm tra xong rồi nói tiếp”

Hoàng Kiều Liên ở phía sau nghe vậy cũng thở phào một hơi: “Đúng vậy, Giang, bây giờ y học rất lợi hại, thật ra cậu không cần quá lo lắng”

Hoàng Kiều Liên đưa tay sờ lên bụng Lâm Hương Giang: “Nếu đứa bé này mà sinh ra thì nhất định phải để nó nhận tớ làm mẹ đỡ đầu đấy”

Cô ấy đã mất đi đứa con của mình, về sau cũng dự định không sinh nữa, nhận đấu bé của Lâm Hương Giang làm con cũng không tệ.

Lâm Hương Giang thì không lạc quan được như vậy: “Chờ tớ sinh được thì nói tiếp” Cô vẫn không biết tương lai của đứa bé này sẽ như thế nào.

“Nếu cậu đã có người ở cùng thì tớ về trước đây, trong nhà vấn còn hai bản thiết kế chờ tớ về sủng hạnh nữa” Hoàng Kiều Liên vồ vỗ tay cô.

Lúc này hành lang của bệnh viện không có một người nào, Hà Tuấn Khoa nhìn Lâm Hương Giang đang tâm trạng không tốt, đột nhiên hỏi “Giận tôi Lâm Hương Giang vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của đứa vẻ thì thình kình nghe thấy hắn nói như vậy, quay đầu nhìn về phía hắn: “Tức giân? Tức giận cái gì?”

“Nếu không phải do tức giận thì tại sao sau ngày hôm đó em không đến nhà họ Hà cùng tôi tập luyện hồi phục chức năng nữa?” Hắn đang tính số sách sao?

Lâm Hương Giang đối diện với đôi mắt chim ưng sắc bén của người đàn ông, không hiểu sao có chút chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.

Không phải cô tức giận, chỉ là cô muốn làm theo biện pháp của Hoàng Kiều Liên, cố ý bỏ bê hẳn mấy hôm, xem hẳn có sốt ruột hay không, còn muốn ở riêng với vô nữa hay không?

Nhưng mà bây giờ cô không có tâm trạng như thế nữa.

“Tại sao không nói chuyện? Có phải là bởi vì ngày đó tôi làm em đau, cho nên em tức giận không để ý đến tôi?” Ngón tay thon dài của anh nắm chặt lấy cảm của cô, không cho phép cô trốn tránh.

“Không phải…” Cô hất tay hẳn ra.

“Không phải thù tại sao lại không để ý đến tôi?” Hẳn không hiểu rõ suy nghĩ của phụ nữ.

Nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang từng bước ép sát tới, nhất định phải bắt cô cho một đáp án, ánh mắt cô lại tiếp tục trốn tránh.

Người đàn ông này chẳng có đầu óc gì cả, thấy tâm trạng cô không tốt, lúc này không phải là bên hỏi han mới đúng sao?

Hắn muốn cô phải trả lời như thế nào? Chẳng lẽ lại nói là dục cầm cố túng, muốn xem xem không có cô hắn có quen không? Có đi tìm cô không?”

“Tôi phải làm thí nghiệm, tôi đã chăm sóc anh lâu như vậy, cho nên có rất nhiều công việc bị tôn đọng, tôi cũng không thể bỏ bê hết công việc được, đúng chứ?” Cô biết cái cớ này rất dở, rách nát đến nỗi ngay cả bản thân cô còn không tin cháu đừng nói chỉ là hẳn.

“Không phải em nó tôi quan trọng hơn công việc dao?” Hắn chặn luôn lời nói phía sau của cô bằng một câu duy nhất.

“Tôi..” Cô cần môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày liếc xéo hắn: “Làm sao? Mới mấy ngày không gặp tôi mà anh đã gấp không chịu nổi rồi à?”

“Tôi chỉ sợ em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thôi” Hắn không chịu nói một câu tốt đẹp.

“Vậy thì anh thật sự không đủ lương tâm rồi, tôi đã lâu như vậy không xuất hiện, nếu anh thật sự sợ tôi xảy ra chuyện thì hẳn đã nên đến tìm tôi từ lâu”

“Không phải bây giờ tôi đã tới rồi sao?” Hẳn cười giống như không cười nói.

Lâm Hương Giang muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra chỗ không đúng, hẳn biết chính xác hôm nay cô tới bệnh viện làm phẫu thuật, chứng tỏ anh đã phái người đến theo theo dõi cô từ lâu tồi Ý là cho dù hắn không tới tìm cô thì hắn cũng nắm rõ bất cứ hành tung gì của cô.

Cô buồn bực vỗ trán, vậy cái việc cô cố tình bỏ bê anh không phải là một hành vi ngu ngốc sao?

Cô đột nhiên muốn mắng người!

“Đi thôi, tôi đói bụng, muốn ăn gì đó” Cô cảm thấy không thể tiếp tục cái đề tài này nổi nữa.

“Em vẫn chưa trả ” Hắn vấn còn khăng khăng cố chấp.

Cô trừng mắt nhìn hắn, găn từng chữ: “Tôi đói bụng, anh muốn đứa bé trong bụng tôi bị đói bụng sao?”

Quả nhiên. Hà Tuấn Khoa không tiếp tuc truy hỏi nữa: “Đi thôi, tôi đưa em đến nhà hàng em thích ăn nhất, muốn ăn gì thì ăn cái nấy”

Cuối cùng thì cũng chấm dứt cái đề tài vừa rồi, Lâm Hương Giang thở phào một hơi, cùng hẳn rời khỏi bệnh viện.

Hai người vừa ra đến cổng bệnh viện thì nhìn thấy một đám nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương vội vàng tiến đến, phía trước còn có người đi trước mở đường: “Xin hãy nhường đường, xin hãy nhường đường…”

Xem tình hình thì có vẻ là tình huống khẩn cấp, có người bị thương được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Lâm Hương Giang vô thức đẩy xe lăn của Hà Tuấn Khoa sang bên cạnh, đột nhiên trong mắt cô bắt gặp một bóng người quen thuộc.

Đây không phải là… Nguyễn Cao Cường sao?

Cô đi qua nắm lấy cánh tay của anh ta: “Anh, anh lại ở đây? Ai bị thương vậy?” Cô nhìn ời trên cáng cứu thương, nhưng người quá đông, cô nhất thời không nhìn thấy gì.

‘Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường vừa nặng về vừa sốt ruột: “Hương Vi, lúc cô ấy đang quay phim thì bị ngựa hất ra”

“Cái gì?” Lâm Hương Giang giật mình, cái này rất nghiêm trọng.

“Tạm thời anh không rảnh nói chuyện với em”

Nguyễn Cao Cường bước nhanh theo sau.

Một đám người nhanh chóng đi về phía phòng cấp cứu.

Hà Tuấn Khoa đi đến bên cạnh cô: “Không phải em đang đói bụng sao? Đi thôi” Hắn chỉ quan tâm đến cô và con.