Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

Chương 14: Cái mà em thích nhất



Editor + beta : Lolisa
Đóng cửa phòng lại, Bạch Sơ Hiểu bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, tuy rằng Tạ gia đã chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ vật, nhưng cô vẫn thích những sản phẩm dưỡng da này nhất. Có một số thứ tuy không đắt tiền nhưng rất phù hợp với cô, cô không thể quên chúng chỉ vì chuyển đến ở Tạ gia.
Chờ khi cô thu dọn đồ đạc xong, Tần Phong ở phòng đối diện cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ rồi. Trên thực tế, nhà của anh hoàn toàn không thiếu những thứ đó, khi cô bước vào tòa nhà này, cô nghe thấy có người gọi điện thoại cho anh và hỏi rằng anh sẽ gặp cô như thế nào.
Tần Phong chưa từng yêu ai, nhưng anh cũng biết nếu gặp gỡ, tiếp xúc nhiều hơn, thì đối phương sẽ dần dần khắc sâu ấn tượng về mình. Anh sẽ cho Bạch Sơ Hiểu biết anh là một người đàn ông không thiếu tiền và anh có một nhân cách rất tốt, tuyệt đối có thể nuôi dưỡng cô cả đời.
Anh không còn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đối diện nữa, anh phải kiểm soát lại số lần gặp được cô, nếu không thì có vẻ quá mức cố tình. Vì tình yêu, cho nên anh phải lên kế hoạch từng bước một.
Bức ảnh thiệp mời do Bạch Sơ Hiểu tung ra đã hung hăng tát mạnh vào trên mặt người Hàn gia, trước đó cả Hàn gia và Tỉnh gia đều đã đưa ra bản thảo, nói rằng đây là thiệp mời do bọn họ đặc biệt chế tạo, đó cũng đại diện cho lời chúc phúc của hai gia đình đối với Hàn Uyển Nhi và Tỉnh Thân Vũ.
Hàn gia không ngờ rằng Bạch Sơ Hiểu sẽ không cho bọn họ chút mặt mũi nào, cô không đợi những việc này từ từ lắng xuống, mà là trực tiếp đăng ảnh chụp thiệp mời lên. Cha Hàn không biết về việc thiệp mời này, thời gian trên thiệp mời cũng không giống nhau, bây giờ ông không có ở nhà, cũng không muốn gọi điện thoại hỏi vợ, vì vậy ông chỉ gọi Hàn Uyển Nhi vào văn phòng.
“Đây là có chuyện gì?” Ngày thường Cha Hàn rất bận rộn với việc của công ty, ông không rảnh để quan tâm bọn họ có ghi thiệp mời sai hay không. Ông cũng không tin bọn họ vô tình viết sai, rõ ràng chính là do bọn họ cố ý. Khó trách hôm đó Bạch Sơ Hiểu tới không đúng thời điểm, hóa ra là do bọn họ cố tình viết sai thời gian.
“Con……” Trong đầu Hàn Uyển Nhi thoáng hiện lên thời điểm ngày hôm đó khi cô viết thiệp mời, cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, là do đám bạn ma xui quỷ khiến làm cô nghe lời của bọn họ. Nói cái gì mà để phòng ngừa Bạch Sơ Hiểu làm ầm ĩ, tốt hơn hết là nên viết sai thời gian trên thiệp mời một chút, nhưng cô không dám nói với cha mẹ về những người bạn đó, bởi vì Hàn gia không thích cô có quan hệ qua lại với bọn họ.
“Ba, thực sự con không có cố ý, con chỉ sợ.” Đôi mắt Hàn Uyển Nhi ửng đỏ, “Anh Thân Vũ rất thích cô ấy, con sợ bữa tiệc còn chưa kết thúc, anh ấy đã trực tiếp kéo tay cô ấy chạy đi rồi.”
Mấy năm nay, Hàn Uyển Nhi rất hay đi tìm Tỉnh Thân Vũ, có đôi khi đối phương còn hỏi cô Bạch Sơ Hiểu ở nước ngoài sống như thế nào. Nhưng làm sao cô biết được Bạch Sơ Hiểu sống như thế nào, nên cũng chỉ có thể nói tốt, cũng may là anh không có hỏi lại nữa.
Xung quanh Hàn Uyển Nhi có rất nhiều bạn bè, cũng có không ít người ra chủ ý giúp cô. Cô cho rằng bọn họ nói rất có đạo lý, tình cảm giữa những người giàu có đều rất đạm bạc, thiên về lợi ích cá nhân là chủ yếu. Nếu Tỉnh Thân Vũ nhất định phải cùng Bạch Sơ Hiểu ở bên nhau, vậy thì Hàn gia cũng có thể đồng ý, coi Bạch Sơ Hiểu như con gái nuôi thật sự, điều này cũng tương đương với cuộc liên hôn giữa Tỉnh gia và Hàn gia.
Cha Hàn nghe con gái nói như vậy, mày nhíu lại, đây cũng là điểm mà ông không không hài lòng ở con gái của mình, cô quá mức keo kiệt, không đủ rộng lượng và bao dung. Hai nhà đều đã ước định rồi, Tỉnh Thân Vũ không thể tùy hứng làm bậy như vậy được.
“Quên đi, dù sao việc này cũng đã xảy ra rồi, vậy thì thôi, từ nay về sau con ít tiếp xúc với Bạch Sơ Hiểu lại.” Cha Hàn xoa mi, “Con không phải là đối thủ của cô ta”
Bạch Sơ Hiểu làm việc có vẻ quang minh chính trực, cô không chủ động đi công kích Hàn gia, mà sẽ chờ Hàn gia hành động rồi mới phản kích lại. Cha Hàn cúi đầu không muốn nói chuyện với cô, qua một thời gian nữa chuyện này sẽ ổn trở lại thôi.
Cha Hàn cũng không yêu cầu bộ phận xã giao gửi công văn đi nữa, nhìn tình huống trước mắt, chỉ cần Hàn gia có hành động, vậy thì Bạch Sơ Hiểu  sẽ tiếp tục phản công. Tốc độ lan truyền tin tức trên mạng quá nhanh, hơn nữa Bạch Sơ Hiểu còn là nghệ sĩ của Thịnh Thế giải trí, đằng sau Thịnh Thế giải trí có mấy ngọn núi lớn không thể đụng tới được.
Hàn Uyển Nhi bị cha đuổi ra khỏi văn phòng, trong lòng cô cảm thấy rất buồn. Bỗng nhiên nghĩ đến lời mà đồng nghiệp nói với cô, tâm cơ của Bạch Sơ Hiểu quá sâu, ngay cả cha cô cũng nói cô không phải là đối thủ cô ta.
Sau khi bà Tỉnh nhìn thấy tin tức trên mạng, sắc mặt không được tốt lắm, luôn cảm thấy không ổn. Tại sao Hàn gia lại có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, cố ý viết sai thời gian trên thiệp mời. Hai đứa nhỏ dù sao cũng đều phải đính hôn, không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Việc này làm cho bà ít nhiều có chút không vừa lòng Hàn Uyển Nhi, bà nhìn trúng chính là Hàn gia ở phía sau Hàn Uyển Nhi, nhưng không ai lại đi chê một cô con dâu khôn khéo lanh lợi, đáng tiếc cô làm cho bà có chút thất vọng. Sợ là Hàn gia dạy bảo cô không tốt, nên cô mới tự mình ra tay đi.
Sau khi Tỉnh Thân Vũ biết được quyết định của mẹ, anh cũng không phản đối, anh thà rằng làm cho Hàn Uyển Nhi chịu chút khổ, cũng không muốn cô lại chạy đến trước mặt Bạch Sơ Hiểu làm loạn. Bọn họ làm Sơ Hiểu tổn thương nhiều như vậy, nguyên nhân còn không phải là do anh quá yếu đuối sao.
Mặc kệ những người tự xưng là chuyên gia trên mạng đó nói như thế nào, hầu hết cư dân mạng đều đứng về phía Bạch Sơ Hiểu, ai cũng cảm thấy may mắn vì mình không bị bọn họ ôm nhầm, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ đối xử tàn nhẫn như thế này.
Sau khi Bạch Sơ Hiểu thu dọn đồ đạc xong, cô kéo hành lý xuống lầu rồi đi lên xe của Tạ gia.
Tần Phong ở cửa đối diện cũng nhìn thấy Bạch Sơ Hiểu rời đi, anh cũng đi theo xuống lầu, chuẩn bị về nhà cha mẹ một chuyến, mang con chó trong nhà đi. Còn con mèo kia vẫn phải tiếp tục ở lại với cha mẹ anh, anh chỉ có thể nuôi chó,  không nuôi mèo.
“Không phải con không thích động vật sao?” Bà Tần nghi hoặc, con trai của bà không thích nuôi động vật, như thế nào bây giờ lại mang con chó của bà đem đi.
“Có lẽ con dâu của mẹ sẽ thích.” Tần Phong thần sắc nhàn nhạt.
Lỗ tai bà Tần vừa động, đôi mắt tỏa sáng, không biết bà đã giục con trai bao nhiêu lần, có lần bà còn gọi con gái của các chị em tốt tới nhà chơi, nhưng mà con trai bà ở xa xa nhìn thấy, liền trực tiếp quay đầu rời đi, không thèm ở lại nhà nữa. Bà chỉ đành từ bỏ và cũng không giới thiệu đối tượng cho con trai nữa, chỉ có thể chờ anh mang người đem về nhà .
“Cô ấy là ai?” Bà Tần dò hỏi, nhìn con trai như vậy, tám mươi phần trăm là không theo đuổi được.
“Về sau mẹ sẽ biết.” Tần Phong không muốn nói cho bà biết, không phải anh sợ cô sẽ bị mẹ dọa sợ, mà anh cần có một không gian riêng tư để ở bên cạnh Bạch Sơ Hiểu.
Bà Tần không biết trong lòng con trai có tính độc chiếm, chần chờ hỏi, “Con gái sao?”
“Đúng vậy!” Tần Phong khẽ giật mình, chẳng lẽ những người này luôn cho rằng anh không thích con gái, mà là thích con trai sao. Ha hả, nếu trên thế giới này có nhiều đàn ông thích đàn ông như thế, vậy thì dân số thế giới sẽ không ngừng giảm xuống , và dần dần sẽ bị hủy diệt.
Bà Tần thở dài nhẹ nhõm một hơi, là nữ thì tốt , “Vậy con mang nó đi đi, mẹ đã đưa nó đi tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi, nếu có rảnh thì tắm rửa sạch sẽ cho nó. Mà thôi, nhìn con như vậy, cũng không giống như người sẽ tắm rửa cho nó, chờ một lát nữa, để ông Ngô đi cùng với con đi.”
Ông Ngô là người chăm sóc chó và rất trung thành với Tần gia. Bà Tần nghĩ về sau bà còn có thể hỏi ông Ngô một chút, con trai bà mang theo con chó này đi gặp ai, phải để nó thông minh hơn, biết lấy lòng cô chủ nhiều hơn.
Bạch Sơ Hiểu vừa về đến Tạ gia thì đã nhận được một cuộc điện thoại, là người phụ trách sắp xếp buổi họp lớp cho các bạn học cấp ba biết được cô đã trở về nước , nên đã cố ý gọi điện để thông báo mời cô đến tham dự.
“Xin lỗi, tôi không thể đến được.” Bạch Sơ Hiểu trực tiếp từ chối, trong nguyên tác, quả thật có một cuộc hội ngộ bạn học cấp ba như vậy. Những người đó rõ ràng biết nguyên chủ đang ở đó, vậy mà còn cố ý nói lời xúc phạm vũ nhục nguyên chủ, thật làm cho người ta chán ghét.
Một thân phận chuyển biến, khiến cho thái độ của những người đó cũng thay đổi. Điều này cũng đúng, bản thân nguyên chủ vốn là học sinh của trường cấp ba quý tộc, những người đó đã quen với việc nghênh đón người giàu và làm khó những người nghèo.
Nguyên chủ sẽ đi, nhưng cô sẽ không đi. Đã biết rõ mình sẽ bị mọi người chế giễu mà còn cố tình muốn đi, vậy thì cô chính là kẻ ngốc. Bữa tiệc hội tụ cấp ba này cũng không có gì tốt để  vả mặt. Mỗi lần đọc tiểu thuyết, bao giờ cũng có một buổi họp mặt cấp ba, họp đại học…… Điều cô khó chịu nhất chính là những người này có thể sẽ tát vào mặt cô, nhưng dù sao cũng đã đọc nhiều rồi nên cô cũng không có cảm giác gì, tốt hơn hết là nên ở nhà nghỉ ngơi.
“Bởi vì thân phận sao?” Người phụ trách bữa tiệc là cựu lớp trưởng Tưởng Thục Vân, trước đây cô ấy rất không thích Bạch Sơ Hiểu, gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp, thành tích ưu tú, “Ai, cô sợ cái gì, chúng ta sẽ không chê cười cô. Đây không phải là chuyện cô có thể quyết định, đến đây đi. Không cô còn là minh tinh sao? Không chừng còn có thể lấy thêm vài cái đại ngôn.”
Tưởng Thục Vân cười khẽ, nhìn móng tay màu đỏ tươi, chắc hẳn là bây giờ Bạch Sơ Hiểu không có nhiều tiền để mua đồ sơn móng tay như của cô đi. Chậc chậc, tính ra hiện tại cô ta cũng là ngôi sao có chút danh tiếng đi, thì cũng có thể thế nào, không chừng cô ta đã ngủ với không ít nam nhân rồi, đã không còn là nữ thần thuần khiết lạnh lùng trong lòng đàn ông nữa rồi.
“Chỉ là tôi không muốn bị các cô cười nhạo mà thôi.” Khóe môi Bạch Sơ Hiểu khẽ giật, hiện lên một tia lạnh lẽo, cô nghe ra giọng điệu khinh thường trong lời nói của đối phương. Sau khi nói xong Bạch Sơ Hiểu liền cúp điện thoại, không muốn lãng phí  thời gian với người bên kia.
Tưởng Thục Vân cắn môi, bất mãn, hừ lạnh một tiếng, Bạch Sơ Hiểu còn tưởng cô ta là thiên kim tiểu thư cao quý lạnh lùng sao, dù sao cũng chỉ là một cái giày rách không biết đã bị bao nhiều nam nhân chà đạp qua, kiêu ngạo cái gì chứ. Không muốn tham gia? Cô ta cho rằng mình không tham gia thì sẽ không bị mất mặt sao?
“Lại đây, để cho anh con kéo lên đi.” Mẹ Tạ vừa ra ngoài đã nhìn thấy con gái kéo đang hành lý về nhà, liền nói với Tạ Dật ở bên cạnh.
Tạ Dật đã cố ý xử lý công việc thật nhanh chóng để trở về nhà thật sớm, em gái anh mới về nhà, người anh trai như anh cũng phải ở bên cạnh cô nhiều hơn. Chỉ là anh vừa mới duỗi tay ra, đã bị người khác đoạt lấy.
“Nào, để anh trai giúp em” Tạ Thanh không biết từ góc nào chui ra, cười kéo hành lý trong tay Bạch Sơ Hiểu, “Em có thích loại hoa nào hay không, hôm nào anh sẽ tìm một chỗ rồi tự mình trồng cho em.”
“Tạ Thanh!” Tạ Dật thầm nghĩ đó là em gái ruột của anh.
“Anh cả.” Tạ Thanh mỉm cười nhìn về phía Tạ Dật, “Hiểu Hiểu là em họ của em, đây là điều em nên làm.”
Tạ Dật bỗng nhiên muốn đẩy Tạ Thanh ra, anh còn chưa được bồi dưỡng tình cảm với em gái của mình đâu, tên Tạ Thanh này đã chạy tới, sao lại không chạy tới đánh nhau với đứa anh sinh đôi Tạ Dục của nó đi, suốt ngày chỉ biết chạy qua đây.
Mẹ Tạ gật đầu, nhẹ nhàng vỗ tay Bạch Sơ Hiểu, “Mẹ thấy cái cây ở trong căn hộ của con rồi, là xương rồng sao? "
“Đúng vậy.” Bạch Sơ Hiểu trả lời, Tạ gia hòa hợp hơn cô nghĩ, “Chúng đều chịu hạn rất tốt.”
“Đó là do em thường xuyên ở bên ngoài, nên chỉ có thể trồng loại hoa này, không sao cả, em thích loài hoa nào thì cứ nói, anh sẽ trồng cho em.” Tạ Thanh mở miệng cướp lời Tạ Dật trước, sau đó, anh bị Tạ Dật đá một cái.