Tổng Tài Ngược Đãi Phu Nhân

Chương 3: Thỏ non



DTING HOTEL

9h.

*Cạch*

Phòng 319 đột ngột mở cửa.

Theo bản năng, Vương Khiêm rất nhanh mở mắt, tay phải rút súng từ thắt lưng hướng ra phía cửa. Đôi đồng tử màu hổ phách co lại, như một con hổ đang dè chừng, chờ cơ hội sẽ tước đi quyền sống của người khác.

Từ đằng sau cách cửa là dáng người thon gọn, trông không khác gì Vương Khiêm, nhưng khuôn mặt lại lẳng lơ và nghịch ngợm hơn nhiều. Anh mặc bộ vest sọc màu xám bước vào, thấy hành động của Vương Khiêm liền giật bắn lên. Hai tay đưa ra trước lắc lắc.

- Cậu Khiêm, đừng manh động, thật sự bình tĩnh. Bắn Hành Khiết này chẳng khác nào chôn vùi 20 ngân hàng trên thế giới, lời lãi của các cậu ấm ông lớn đi tong. Cả Vương thị cũng thất thoát vì mất đi một ngân hàng đáng tin cậy nhất toàn cầu. Cậu Khiêm biết đấy, tài sản của cậu, sống cả kiếp còn chưa hết, nó đều ở trong ngân hàng của Khiết này. Bắn rồi làm sao đây, no no no...

Đó là La Hành Khiết, người cận kề Vương Khiêm trong tất cả 3 người. Cậu là người đào hoa số một. Tài sản không thua gì Vương Khiêm. Giỏi giang cũng không kém gi. Chỉ có một điều là cậu ta thật sự quá phiền, ăn nói luyên thuyên, lại tăng động nhất trong 4 người đàn ông trầm tính.

Nghe Hành Khiết lãi nhãi, Vương Khiêm đã cất súng đi từ lâu. Đứng dậy bước lại gần, ca người toát lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, khiến người khác rét run:

- " Đến đây làm gì? "

Vì là bạn từ nhỏ, không chấp vặt gì thái độ của Vương Khiêm làm gì. Hành Khiết tưng tửng đáp:

- Ồ, hôm nay bỗng dưng nhớ Khiêm nhà ta, đến Vương thị một chuyến. Cô thư ký ngon lành của cậu lại bảo cậu chưa đi làm. Tớ thấy lạ, thường ngày làm gì có chuyện này nên dò hỏi *Quyết Tùng. Cậu ta chỉ ngay ở đây.

* Gia Quyết Tùng - bạn thân từ nhỏ của Vương Khiêm, Hành Khiết,... ( mọi chi tiết sau đều hao hao như 2 người kia), có trí nhớ siêu phàm cùng phong thái làm việc nhanh gọn. Cực kì được việc.

Nói xong, chợt phát hiện ra thân hình trắng hồng như quả đào phía sau lớp mền trắng dày kia. Mặt Hành Khiết chuyển sang một màu đen tối. Liếc qua Vương Khiêm cười tà:

- Này, thì ra lại có đồ chơi mới. Lần này thật tươi nha. Cho tớ thưởng thức một chút nào.

Khiết lách qua Vương Khiêm lại gần cô gái nhỏ đang nằm sấp trên chiếc giường rộng lớn. Anh như thấy gì đó, một màu đỏ in trên chiếc ra trải giường trắng tinh, liền mở to mắt:

- Khiêm, thỏ non?

Vương Khiêm xỏ chiếc áo sơ mi trắng vào, gài nút lịch lãm, sau đó là đến chiếc áo vest màu đen tuyền, từ đầu đến cuối không nói một lời. Hành Khiết thấy vậy liền cảm thấy thật sự nể phục. Tất nhiên nếu anh thích thì thỏ non không thiếu, nhưng thỏ non xinh đẹp mộng nước như thế này thì lần đầu tiên thấy nha.

Hành Khiết xoay người cô lại, đôi mắt sưng vù vì khóc cùng đôi môi đỏ mọng sưng lên vì bị anh dày vò. Hành Khiết dịch đồng tử xuống.

- Khiêm, cậu thật là biết thưởng thức. Đã ăn lần đầu của thỏ non, lại còn để lại đầy dấu vết gì đây này.

Anh ta ha hả cười rờ cái cổ trắng mịn của cô. Thuận tay kéo mền trắng xuống một tí, đôi ngực hồng đào lộ ra một nửa.

- Ya, ở đây cũng có này, xem ra rất đau. Này có phải mạnh bạo quá không cậu trai trẻ. Dù sao cô gái này trông rất nhỏ bé mỏng manh. Yêu Nghiệt haha..

Hành Khiết thấy những vết hôn đỏ thẩm trên ngực Hy Mộc. Miệng luôn mồm trêu ghẹo Vương Khiêm. Thật quá đáng nha, anh rất mong muốn muốn con thỏ như thế này, mà hắn lại có trước anh. Lại còn làm thỏ non bị đau như thế này. Đáng thương thì có nhưng nhìn thật thích, rất đáng để nuôi nấng sau đó gặm nhắm từ từ.

Cách tay thô bạo của Hành Khiết định dựt phăng cái mềnh vướng víu ra thì bị một cánh tay rắn rỏi vịnh lại, nghiếng thật mạnh.

- Ah..ahh..ahhhhhhhh. Dừng lại..dừng lại. Đau chết mất tên khốn này. Ya, cậu là bạn tôi đấy.

Hành Khiết bị cánh tay to nắm lấy, dùng lực bóp thật mạnh cổ tay làm anh hét to. Ánh mắt sắt bén lườm một cái, môi mỏng cử động:

- Làm gì?

Vương Khiêm, phụ nữ đối với anh là dư thừa, anh muốn là có, không thích thì đuổi đi, cớ sao hôm nay lại vì một người phụ nữ mới gặp mà hành động như vậy.Hành Khiết lấy làm lạ, ánh mắt tò mò nhưng trong lòng giận dỗi hỏi:

- Cậu tỏ thái độ? Này Vương Khiêm, vì một con nhỏ lẳng lơ mà cậu bẻ nát tay mình. Tôi đau chịu không được rồi. Tôi trừ lãi, trừ thật nặng. Nếu cậu không muốn thì mau đưa tôi đến chỗ Đồng Mao. Mau lên.

Anh luyên thuyên nói thì bắt gặp cặp mắt lạnh lùng, không một tia cảm xúc đang nhìn mình. Môi mỏng chợt ngậm lại.

- Đi.

Vương Khiêm quăng một câu lạnh lùng rồi sài bước dài bỏ đi. Hành Khiết chạy theo sau, vội vã hỏi:

- Đi như vậy sao? Còn thỏ non làm thế nào? Để mặc như vậy à?

Vừa nói Khiết vừa tỏ vẻ tiêc nuối. Anh chưa đùa giỡn xong với bé thỏ, lại bắt đi. Vương Khiêm cực kì kiệm lời, lườm anh một cái. Đến sảnh, bóng dáng những cô đào lả lước, thân hình nóng bỏng vụt chạy đến bên Vương Khiêm và Hành Khiết. Nhìn chung cũng cỡ 5 cô.

- Khiêm, anh có nhớ người ta không, chứ người ta nhớ anh, thân thể này cũng vậy.

- Anh này, anh làm gì mà không liên lạc với em, em có để lại số phone. Anh lơ em à

- Honey, anh nhìn em, ngực em dạo này to hơn đấy, Honey à!

- Này, em là Mỹ Dung, anh nhớ em chứ, hôm đó em và anh rất nồng nhiệt nha.

- Em nhớ anh muốn chết luôn đấy, gặp được anh như thế này, em chết cũng mảng nguyện Khiêm à.

...

Vô số câu hỏi, vô số sự sờ soạn trên người Vương Khiêm. Thậm chí còn có người sờ vào vật cương nghị kia của anh. Hành Khiết như nhìn thấy được màn vui. Liền ghé tai Khiêm nói:

- Xem ra họ mới nhỉ, không biết guu anh rồi. Hahaaa

Anh nghe được câu nói trêu ghẹo của Khiết, khóe môi cong lên. Lập tức ánh mắt điềm đạm trở nên lạnh ngắt, nhìn các ả lẳng lơ kia:

- Muốn chết?

...

Các ả như bị 2 chữ lạnh lùng ấy làm cho sợ hãi. Lập tức rời ra khỏi anh, mặt tái mét. Hành Khiết hả hê cười to:

- Sao vậy, từ bỏ nhanh vậy sao? Vương Khiêm nhỏ nhen quá nhỉ. Thôi các em đừng thèm cậu ta nửa. Cứ nhào vào anh nào vừa bước ra khỏi thang máy thôi. Dù sao người vào đây phải thuộc loại thương gia, thẻ vàng, đô la đầy túi. Mau đi đi.

Khiêm như được rửa tai bởi những lời trêu ghẹo của Khiết dành cho mấy cô à, khóe miệng tuyệt mĩ cong lên, sải bước đi ra khỏi DTING.

______________________________

*PHÒNG 319*

- " Tiểu thư, Tiểu thư, Tiểu thư... "

Tiếng nữ nhân viên khách sạn vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Cô gái nhỏ mở đôi mắt ước đẫm ngước nhìn cô nhân viên lịch sự. Cô vừa mơ một giấc mơ đau đớn. Lạc Hiên nắm tay cô, hôn lên cái trán cao của cô. Sau đó thề thốt rằng: ''Anh yêu em, sẽ mãi bên em. Em là của anh, dù gì đi nữa cũng không được làm liều điều gì. ". Cô nhu mì dựa đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu. Lúc đó trời vừa sang thu, cô và anh hạnh phúc dưới ánh chiều tà mơ mộng. Lạc Hiên trong rất điển trai, Hy Mộc lại trông rất đáng yêu, cả hai người chìm trong tình yêu, dường như mãi mãi không bao giờ phản bội. Rồi bóng đen kéo đến, Lạc Hiên từ từ vứt bỏ tay cô ra, mặc cho cô gào thét van xin. " Anh đừng đi, làm ơn đừng đi. Em yêu anh, cũng nói anh yêu em mà. Đừng bỏ em đi. " Lạc Hiên đừng trông tối, ánh mắt rực lửa nhìn cô. Sau đó bóng đen vùi lấp vô.

Trở về với thực tại. Cô nhìn nữ nhân viên phục vụ ngơ ngác. Cô nhân viên kia nhìn cô mà đau lòng, dù sao cũng cùng là phụ nữ, dễ cảm thông, cô cung kính: " Ngài Quyết Tùng có dặn, nếu cô tỉnh dậy muốn đi ngay thì có thể đi bây giờ,quần áo đã chuẩn bị cho cô, còn nếu muốn ở đây nghỉ ngơi thì cứ ở đây. Cô có cần ăn gì hay làm gì không tôi sẽ phái người làm cho cô. "

Hy Mộc toàn thân đau nhức, cô rất muốn ở lại đây, vì căn bản cô không đi nổi nữa, nhưng vì quá sức nhục nhã nên cô đã xin rời đi.

CÔ BỊ CƯỠNG BỨC.

Đúng vậy, cô bị cưỡng bức, mà câu nói duy nhất đọng lại đó là " Bán rồi "???

Cô bị bán, là Lạc Hiên dụ dỗ cô, bán cô đi. Yêu nhau lâu đến vậy, anh nỡ bán cô sao. Anh đã từng nói yêu cô rất nhiều. Cô cũng vậy. Đổi lại với cô là sự phản bội. Cô đau lòng, nước mắt lăn dài trên má.

Bóng dáng cô gái nhỏ nhắn trên xe buýt đông người chen chúc chợt lặng đi. Cô mặc chiếc đầm màu trắng, gần giống với chiếc đầm tối qua cô mặc, nhưng là chiếc đầm suông hai dây, cổ khoét sâu lấp ló vòng 1, bên ngoài là lớp ren mỏng, dài tới nửa đùi. Tuy quá hở hang với cô nhưng đành mặt vì còn lựa chọn nào nữa. Nhưng người chọn cũng thật khéo nha. Vừa y từ trong ra ngoài. Cả đồ lót cũng vậy. Hy Mộc đâu biết bộ đồ cô mặc này là do Vương Kiêm đích thân yêu cầu.

Đang đau khổ, một bàn tay to bất ngờ sờ soạn mông cô, nắn nót như đang bóp một cục bột dẻo. Hy Mộc hoàng hồn, cảm nhận bàn tay đó không muốn buông tha cô, dày xéo mông cô. Sau khi thỏa mãn cái mông tròn mịn, bàn tay đó len lỏi vào trong quần lót cô. Chạm đến nơi nhạy cảm, cô giật bắn. Bấm nút xuống xe, thật nhiều lần, chiếc xe lập tức dừng lại. Cô chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi ám dục kia, giọt nước mắt một lần nữa rơi xuống. Cô tự cảm thấy mình đáng thương, vừa bị cướp đi lần đầu, bây giờ lại bị một bàn tay lạ sờ soạn ở nơi công cộng, cô thật muốn chết quách đi.

Bước chậm trên vỉa hè vắng vẻ. Vì đang ở trong khu đô thị cao cấp thì cô xuống, mà đã cao cấp thì có khi nào đông đúc như chợ bao giờ. Đang chả biết đi đâu với thân mình đau nhức thì chiếc xe chiếc Siêu xe Lamborghini vụt chạy trước mặt cô, sau đó dừng lại.

Người đàn ông đẹp đẽ bước ra, giơ cánh tay dài vẫy vẫy chào Hy Mộc.

Cô nhìn quanh, không có ai cả, vậy là chào cô? Hy Mộc cực kì dè chừng với tên này. Nên giả vờ không nghe đi liền lấy hết sức đi một mạch. Gần qua khỏi chiếc Lamborghini sang chảnh, cô bị lực từ bàn tay ai đó kéo quay phắt lại. Cô ngỡ ngàng trợn đôi mắt to nhìn Hàn Khiết.

- Anh định làm gì tôi? Áhhhhhh

Cô bị kéo vào chiếc siêu xe bên cạnh. Vương Khiêm đang ngồi xem tài liệu ở băng ghế sau. Hy Mộc bị lực đẩy mạnh vào trong ngã ngào vào lòng Khiêm thiếu, nhàu nát đống tài liệu quan trọng kia.

Mặt Vương Khiêm lúc này thật khó coi, anh thật sự giận dữ. Từ bên kia Hàn Khiết cũng mở cửa bước vào. Thấy cảnh tưởng này thì hết sức hứng chí.

- Ay cô ngã à, là lỗi do tôi, mong cô tha thứ.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Hy Mộc hậm hực tránh xa tầm mắt của Khiêm thiếu, sau đó ngồi sang hàng ghế kế bên, cúi gầm mặt. Cảnh tượng đêm qua lại ùa về, cô bất giác nắm chặt váy mà run rẩy, đôi mắt rưng rưng uất ức. Vương Khiêm liếc mắt nhìn cô, thấy cô ngoan ngoãn mặt bộ váy anh chuẩn bị. Ánh mắt hài lòng dịu đi, lấy sắp tài liệu khác nghiền ngẫm.

Chẳng qua lúc nãy đi từ xa thấy cô,nhận thấy là thỏ non ban nãy. Anh hồ hởi nài nỉ Vương Khiêm cho cô lên xe. Khiêm không nói gì, anh liền tự làm theo í mình. Mặc kệ tên lạnh nhạt như người, Khiết ta sẽ theo bản năng của đàn ông "thuần khiết".

Nhìn cô thật tội, Khiết hỏi:

- Sao cô lại đi một mình thế kia, trông rất ảo não. Sao không về nhà?

Cô cắn chặt môi, mắt rưng rưng nói nhỏ:

- Vốn dĩ tôi định về, đã bắt xe buýt rồi, nhưng lại bị ai đó sờ mó trên xe buýt. Tôi rất sợ, nên mới xuống xe đi bộ. Nhưng người tôi đau quá, không đi nổi nửa.

Nước mắt rơi xuống chạm vào chiếc váy trắng tinh, từng giọt từng giọt rơi, càng ngày càng nhanh, càng nhiều.

Hàn Khiết nhìn có chút động lòng, sau đó liền nhìn qua Vương Khiêm. Thấy hắn không có chút động tĩnh. Liếc một cái rồi nói:

- Thật tội thỏ non, hay em về nhà anh. Anh nuôi, anh rất giàu. Không thua gì tổng thống đâu nha. Chữa trị thân thể cho em sẽ là chuyện của anh nhé.

Nói xong anh chồm qua ngồi kế Hy Mộc, lau nước mắt cho cô.

Vương Khiêm từ nãy đến giờ im lặng, thấy hành động của Hàn Khiết thì đôi mày rậm nhíu lại, dẹp đống tài liệu sang một bên.

Tay Hàn Khiết bắt đầu trượt xuống chiếc eo nhỏ Hy Mộc mâng mê.

Hy Mộc giật bắn. Dùng hết sức thoát ra khỏi vòng tay của tênKhiết xấu xa kia nhảy bổ vào lòng Vương Khiêm, ôm cổ anh hét to:

- Đừng động vào người tôi, tránh xa tôi ra. Tưởng đâu anh là người tử tế, ai dè cũng như tên xấu xa sàm sỡ trên xe buýt thôi. Bỉ ổi.

Hàng mi dài ước đẫm nhưng miệng mồm cô vẫn không quên hét lớn. Cô ngồi lọt thỏm vào lòng Vương Khiêm như một đứa con nít. Vùi đầu vào lòng ngực rắng chắc của anh.

( Update tiếp)

Để lại comment cho Bemy biết bạn thích nha:(