Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 109: Công chúa của ta



Edit: Meimoko

………………….

“Phu nhân đâu?” Hắc Ngân Thánh vừa bước vào lâu đài giống mộng ảo, người hầu cung kính nói:“Phu nhân ở trên lầu!”

Hắc Ngân Thánh liền chạy lên lầu, ngay lập tức nhìn thấy Hứa Tuyết Cầm, người đã chờ hắn từ rất lâu. 

“Mẹ!”

Hắc Ngân Thánh gọi nhanh, khi khoảng cách giữa hai người còn hai bước chân, hắn đột ngột dừng lại. Hứa Tuyết Cầm là người theo đạo Cơ Đốc, trong vòng nửa năm qua bà đều cầu phúc trong nhà thờ nên không mấy khi ra ngoài.

“Tình Không đâu? Cô gái kia là ai?” Hứa Tuyết Cầm chưa từng hỏi đến chuyện sinh hoạt cá nhân của hắn, nhưng Tình Không là bà giúp hắn chăm sóc, tòa lâu đài này từ trước đến này đều không có người phụ nữ nào ở lại.

Hắn đi Trung Quốc một chuyến liền mang về một cô gái!

Hứa Tuyết Cầm không thích Tô Khuynh, đôi mắt nhìn thanh thuần nhưng lộ rõ sự dụ dỗ, so với những người phụ nữ trước kia của Hắc Ngân Thánh không khác gì nhau.

“Thánh, con thích giao hảo với cô gái nào đi nữa mẹ cũng không quản, nhưng nơi này, là nơi ở của Tình Không, con đừng có đem loại người này về đây làm mấy chuyện xấu hổ!”

Hứa Tuyết Cầm nói ra những lời này xong, sắc mặt Tô Khuynh hết hồng rồi trắng bệch. Khi cô ta dùng ánh mắt bị thương nhìn về phía Hắc Ngân Thánh, đôi ngươi cũng không gợn sóng.

“Con đã biết!” Hắc Ngân Thánh tiều tụy gục đầu xuống, hắn có thể không nghe lời Hắc Ưng nói, nhưng lời Hứa Tuyết Cầm với hắn thì không khác gì thánh chỉ.

“Tình Không sẽ trở về, con cam đoan với mẹ!”

“Mẹ mới rời đi chưa lâu mà con đã để lạc mất Tình Không, con bé từ nhỏ chưa từng đi lâu như vậy, nó còn chưa thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình?”

Hứa Tuyết Cầm vừa nghĩ đến Tình Không, mỗi lời nói đều biểu hiện sự đau lòng khôn xiết, vừa nhìn Tô Khuynh thì lại nghiến răng nghiến lợi.

Tình Không là bảo bối của Hắc Ngân Thánh, lần trước ở Trung Quốc, chỉ ngắn ngủi vài ngày, cô đã thoát khỏi tay hắn.

Cô hận hắn, hắn biết, cho dù là như vậy, hắn cũng muốn đem cô cột lại bên người!

“Người đâu, đem Tô tiểu thư đuổi đi!” Hắc Ngân Thánh lạnh lùng ra lệnh, khuôn mặt lạnh như băng. Sau khi hắn nói ra lời này, Tô Khuynh than thở khóc lóc ôm lấy chân hắn, thống khổ đáng thương cầu xin,“ Đừng mà, Ngân Đế, em muốn ở lại bên cạnh ngài, đừng đuổi em đi……”

Tô Khuynh quỳ trước mặt Hắc Ngân Thánh, hắn khinh thường lui về phía sau vài bước, Tô Khuynh đầu lập tức đụng vào lan can, Dịch Phong lôi cô ta xuống lầu, đám người đã chờ sẵn để đưa cô ta đi.

“Nếu Tình Không biết ngài đối xử với em như vậy, cô ấy nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!”

“Hắc Ngân Thánh, nếu không cần em, vì sao còn muốn đưa em từ Trung Quốc về đây?”

Tô Khuynh không để ý đến hình tượng quát to, Hắc Ngân Thánh vài bước đã đi xuống lâu, một bàn tay kháp lên cổ cô ta, nói, “ Cô gái, cô nghĩ cô có đủ tư cách yêu cầu ta sao!”

“Ta muốn cô, là vinh hạnh của cô, ta không cần cô, cô cũng đừng nghĩ bản thân mình lợi hại!”

“Đem cô ta cho vào nhà chứa đi!” Hắc Ngân Thánh chán ghét đứng lên, ngón tay chỉ ra.

Hắn có thể bởi vì một câu củaTình Không mà đem cô gái này theo cùng, cũng có thể bởi vì một câu của mẹ hắn mà đuổi cô ta đi không thương tiếc.

Tô Khuynh lập tức mở to hai mắt nhìn, cô từng nghe đến nơi kia, phố bán hoa, đó là nơi gái điếm sinh sống, là nơi bần hèn nhất, hắn ta sao có thể đối xử với cô như vậy?

“Không, không, tôi không đi! Em sai rồi, Ngân Đế, đừng đem em đến chỗ kia, em chỉ là muốn ở bên hầu hạ ngài………” Tô Khuynh sợ hãi, thân thể run rẩy, lời nói lắp bắp.

“Nhìn xem bộ dạng dâm đãng của cô, hẳn là đã hầu hạ rất nhiều đàn ông!”

Tính nhẫn nại của Hắc Ngân Thánh vô cùng hoàn hảo, Dịch Phong gật đầu, Tô Khuynh lại một lần nữa bị dựng lên, trực tiếp bị lôi ra ngoài.

“Không, Hắc Ngân Thánh, ngài không thể đối với em như vậy!” Tiếng khóc của Tô Khuynh xa dần, trong mắt Hắc Ngân Thánh không có một tia đau lòng.

Tô Khuynh mở to mắt tuyệt vọng, nếu sớm biết rằng, ở bên một người đàn ông nguy hiểm sẽ có kết cục như thế này, thì có lẽ lúc kia đã cố gắng giữ lấy Việt Trạch, cho dù cô không thương cậu ta.

Nhưng, giờ phút này, nhìn thấy bóng người phía xa, Tô Khuynh cảm thấy chính mình vừa nhìn thấy địa ngục lại được đưa trở về thiên đường.

Tình Không đã trở lại!

“Đại tiểu thư!” Mọi người nhìn thấy Tình Không đều khiếp sợ, sợ trước mắt chỉ là một màn ảo giác.

“Buông cô ấy ra!” Tình Không trực tiếp đi đến trước mặt Dịch Phong, thân hình nhỏ xinh đứng chắn trước mặt hắn ta, khiến cho Dịch Phong lập tức thỏa hiệp.

Chủ nhân của hắn, trừ Hắc Ngân Thánh, Mộ Tình Không cũng vậy…!

“Tình Không, Tình Không, cứu tớ –” Tô Khuynh nhất thời được thả ra. Tình Không nâng cô ta dậy, Tô Khuynh chật vật, trên mặt còn có nước mắt, còn có dấu tay in lại trên cổ, đều khiến người đến hiểu được cô ta đã bị đối xử như thế nào.

Hắc Ngân Thánh nghe thấy tiếng bước chân phía sau truyền đến, “Cút” Lời còn chưa kịp thoát ra hết, một chuỗi những bước chân phía sau khiến hắn bất động.

Hắn đối với nhất cử nhất động củaTình Không, thậm chí là hơi thở, so với chính bản thân mình còn rõ ràng hơn.

“Hắc Ngân Thánh –” Tình Không nhìn bóng dáng màu đen quen thuộc kia, giọng nói quen thuộc càng làm cho Hắc Ngân Thánh mừng rỡ như điên.

Không đợi hắn xoay người, một chiếc giầy phóng thẳng về phía hắn, Tình Không cởi giầy dưới chân cứ như vậy ném về phía hắn.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô tức giận thời điểm sẽ mang cả họ tên hắn ra gọi, nhưng mỗi lần cô phạm vào sai lầm, chỉ cần ngọt ngào gọi “Anh”, Hắc Ngân Thánh cảm thấy cho dù cô có muốn mạng hắn, hắn cũng sẽ cho.

“Anh là đồ tồi!” Tình Không giương nanh múa vuốt về phía hắn, Hắc Ngân Thánh đã đem cô ôm ghì lấy.

Giữa lúc hắn đang không biết tìm cô thế nào, giống như kì tích, cô lại xuất hiện trở về bên cạnh hắn.

“Anh là người xấu, anh giết mẹ em, nhốt em, còn muốn hại Tô Khuynh!” Tình Không bị hắn ôm đến không thở nổi, cô há mồm cắn lên vai hắn, Hắc Ngân Thánh l dung túng nhìn cô, mắt không hề chớt một giây.

“Cắn đi, nha đầu! Chỉ có như vậy, ta mới cảm thấy em thực sự đã trở về!”

Thẳng đến khi Tình Không cắn hắn đến mức máu chảy, mọi người kinh hãi cũng không ai dám lên tiếng, ngay cả Tô Khuynh cũng che miệng nhìn một màn này.

Hắc Ngân Thánh yêu Tình Không, không ngờ đến mức độ này!

Giờ khắc này, ả điên cuồng ghen tị Tình Không!

“Không được làm tổn thương đến bạn em, nếu không em sẽ càng hận anh hơn!” Tình Không buông hắn ra, Dịch Phong muốn tiến lên băng bó cho Hắc Ngân Thánh, lại bị hắn ngăn lại.

Hắn chả quan tâm đến cái tay của mình bị thương thế nào, khóe cong lên có chút mềm mại,“Được, công chúa của ta!”

Tình Không bởi vì mười mấy giờ chưa được chợp mắt, nay được dựa vào lồng ngực ấm áp, cho dù cô hận hắn, nhưng Hắc Ngân Thánh là người duy nhất không tổn thương cô.

Hắc Ngân Thánh ôm lấy cô ngồi xuống ghế, khóe miệng cong lên.

Phía sau, thủ hạ nhìn về phía Dịch Phong, “Làm gì với Tô tiểu thư đây ạ?”

Hắc Ngân Thánh không lên tiếng, nhưng lời nói vừa rồi của Tình Không đã biểu lộ hết thảy.

“Buông Tô tiểu thư ra đi!” Dịch Phong nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch củaTô Khuynh, vuốt cằm.