Khi thân hình cao lớn của Dịch Hàn đi đến trước mặt Tình Không, cô cảm thấy nghi hoặc, hắn đã nhanh tay hơn, lôi kéo Tình Không đi ra ngoài.
“Băng sơn, làm sao vậy?” Tình Không bị hắn túm ra biệt thự, đi qua dưới lầu cũng không nhìn thấy Tả Sâm đâu, thủ vệ bảo tiêu cũng không ngăn bọn họ.
“Mộ tiểu thư, lên xe đi!” Dịch Hàn mở cửa xe cho cô, thời tiết tháng mười hai rất lạnh, Tình Không giữ lấy quần áo cảnh giác nhìn vào hắn ta, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy cửa xe, “Tôi không đi!”
Chẳng cần nhìn thấy Lôi Ân cũng biết đây khẳng định là ý của hắn ta.
Khi hắn ta đến Cổ đức bảo Tình Không luôn làm như không thấy, trước mặt Tả Sâm, Lôi Ân cũng không dám làm gì cô, thậm chí sau khi cô tỉnh lại, hắn dường như thay đổi hoàn toàn, toàn bộ ánh mắt nhìn cô đều dịu dàng.
“Anh nói cho Lôi Ân, đừng phí công, tôi sẽ không tha thứ cho anh ta!”
Tình Không đóng sầm cửa xe, thậm chí còn cầu cứu bảo tiêu đứng cửa, “Cha nuôi, mau tới cứu con!”
Dịch Hàn không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy Tình Không đem cô quăng vào trong xe, động tác như vậy, Dịch Phong cũng từng làm với cô.
“Anh với Dịch Phong là anh em?” Tình Không được cài dây an toàn, lần thứ hai hỏi Dịch Hàn vấn đề này, hắn không có do dự gật đầu, “Phải!”
“Băng sơn, anh vì sao lại đi theo cái tên biến thái Lôi Ân, anh trai tôi so với hắn có nhân tính hơn!” Tình Không bất mãn hét, Lôi Ân bị hủy hoại cô còn chưa đủ, hiện tại đem Sơ Tình hại thành dạng gì, hắn mới là đầu sỏ!
“Mộ tiểu thư, điện hạ vô tình, nhưng cậu ấy đối với cô là có tình!” Lúc Dịch Hàn nói ra những lời này, Tình Không cười nhạt, “Sơ Tình thì sao?”
Dịch Hàn ngậm miệng không thèm nhắc lại, Tình Không lạnh lùng quay mặt, xe khởi động, cô không biết hắn mang cô đi nơi nào.
Ở La Mã lâu như vậy, cô rất ít có cơ hội đi ra ngoài, hiện tại thân thể suy yếu, có thể hít thở không khí bên ngoài, tâm tình của cô nhất thời tốt lên.
“Dịch Hàn, anh không thả tôi đi phải không?” Tình Không trong lòng vừa động, đột nhiên quay đầu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Dịch Hàn, hắn nắm vô lăng lái xe, sau đó dùng dũng khí rất lớn nói, “Tôi sẽ không phản bội điện hạ!”
Xe phanh gấp, dừng lại.
Tình Không đột nhiên nổi giận ngồi ở trong xe không chịu xuống, Dịch Hàn xuống xe, cửa xe của cô đã bị mở ra, cô rụt lui người, nổi tính tiểu thư, “Bảo Lôi Ân đến đây gặp tôi!”
“Sao? Em gấp gáp muốn gặp anh như thế ư?” Đỉnh đầu, một giọng nói trêu tức vang lên, Tình Không thiếu chút nữa bị nghẹn nước miếng ho khan.
Quay đầu vừa thấy, đứng ở bên cạnh, không phải Lôi Ân yêu nghiệt kia còn có thể là ai? “Muốn anh ôm em ư?” Hắn vươn tay cánh tay muốn đụng tới của cô, Tình Không vội vàng tránh né, sau đó tự mình rớt mở cửa đi xuống.
Ra khỏi xe một chút, nghênh diện một cơn gió lạnh thổi đến, cô không tự chủ được rung rung một chút.
Ngẩng đầu, nhìn đến là một mảnh đại dương mênh mông, mặt biển còn có hải đang bay.
Lôi Ân mang theo bàn tay to ấm áp muốn giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dùng hắn áo gió bao lấy cô, một du thuyền xa hoa đã ở trước mặt bọn họ.
“Lôi Ân, anh muốn làm gì?” Tình Không muốn rút khỏi tay hắn, hắn lại đem cô cả người đều ôm vào trong lòng.
“Đi theo anh, đi?”
Gió thổi bay mái tóc dài của cô, quát đến trên mặt hắn, Lôi Ân nhịn không được muốn cúi xuống hôn cô, cũng không dám có hành động khác nữa.
“Không đi! Tôi thấy mặt anh là chán ghét!” Tình Không vung tay, lại muốn cắn hắn, Lôi Ân thức thời vươn tay đến sườn mặt cô, thấy cô thật sự cắn, miệng hắn cười nhìn cô, “Tiểu mèo hoang!”
Đợi cho Tình Không cắn đủ, phát hiện hắn thâm tình nhìn cô, con ngươi hổ phách sắc lưu quang tràn đầy, sáng như sao.
“Tình Không, anh không ép em, theo anh đi, ân?” Giọng hắn khàn khàn dụ hoặc thần kinh thính giác của cô, Tình Không ghét bỏ tay hắn ra, Lôi Ân mặt dày, “Khuôn mặt này của anh làm em chán ghét mà, anh muốn em nhìn đến khi nào hết chán thì thôi!”
“Anh vô sỉ!” Tình Không mắng hắn, hắn cũng không giận, “Ừ, anh vô sỉ!”“Anh không biết xấu hổ!” Lôi Ân tiếp tục phụ họa, “Anh cũng không cần thể diện!”
“Lôi Ân, anh không phải người!” Tình Không cho tới bây giờ cũng không biết hắn còn có một mặt vô lại như vậy, Lôi Ân lạnh lạnh nói, “Ừm, em đã từng nói, anh là cầm thú mà!”
Tình Không chà chà chân, “Dù sao, tôi sẽ không đi theo anh! Có bản lĩnh anh cứ đánh ngất tôi đi, dù sao loại sự tình bắt buộc này cũng chẳng phải lần đầu tiên anh làm!”
Tình Không nói những lời này, đâm trúng chỗ đau của Lôi Ân, ánh mắt hắn u ám một chút, buông cô ra, đi đến phía trước.
“Nghe nói Hắc Ngân Thánh về Las Vegas trúng mai phục của Hắc Ưng, ừm, nói không chừng hắn hiện tại đã rơi xuống biển, ngay cả thi thể cũng tìm không đến!”
Tiếng nói của Lôi Ân lãnh liệt so với thời tiết tháng mười hai còn lạnh hơn, Tình Không nghe xong một đoạn này, nhìn hắn đã muốn lên du thuyền, bỏ lại cô.
“Lôi Ân, đồ tiểu nhân này!” Tình Không hận chết hắn, âm hiểm giả dối, hắn cố ý nói cho cô, cho dù cô hận Hắc Ngân Thánh hận được đến chết, nhưng cô cũng không hy vọng hắn phía gặp chuyện không may, càng không thể nhìn hắn chết trong tay Hắc Ưng.
Lôi Ân cố ý đi chậm lại, trong lòng đếm số, ba, hai, một……
“Đợi tôi với!” Một giọng nói thanh thúy vang lên phía sau, Lôi Ân bất tri bất giác nhếch môi, Tình Không chạy đến gần hắn, hắn xoay người, thân mình cao lớn bế bổng thân người kiều nhỏ của cô.
Khi trở lại khoang, không khí ấm á truyền đến, Tình Không xoa xoa hai tay vội vàng xoay người, cái trán ngoài ý muốn đụng vào cằm Lôi Ân, một bàn tay hắn vuốt ve đầu cô, Tình Không lo lắng ngưỡng cổ nhìn hắn, “Hắn ta sẽ không có việc gì đúng không?”
“Lôi Ân, anh cứu …cứu hắn đi, cứu hắn được không?”
Tình Không nóng lòng như lửa đốt, hắn cho cô nhiều máu như vậy, cô cho tới bây giờ cũng không biết Hắc Ngân Thánh cũng có nhóm máu giống cô.
Hắn hiện tại bản thân còn không bảo vệ nổi, làm sao có thể địch nổi độc thủ của Hắc Ưng?
Cô mở to mắt, đầy lo lắng, cũng vì một người đàn ông khác, con ngươi Lôi Ân lạnh lùng, sáng quắc nhìn cô, “Tình Không, cứu hắn có thể, thậm chí liên thủ cùng hắn ta hạ gục Hắc Ưng cũng không thành vấn đề, nhưng mà, anh vì sao phải giúp hắn?”
Lôi Ân giữ cằm của cô, nhìn rõ bóng mình trong đôi mắt cô, hiện tại trong mắt của cô mới chứa đầy bóng hình hắn!
“Cho dù là…… Vì tôi, có thể chứ?” Tình Không biết không thể yêu cầu, nhưng lại không thể không dựa vào hắn.