Bông tuyết tầng tầng lớp lớp bay ngoài cửa sổ, tuyết tích trên thầm cửa, tuyết tan dưới mặt đất.
Tình Không đưa tay vươn ra ngoài cửa sổ, cảm giác được lạnh lẽo bông tuyết giống như cánh hoa rơi, loại cảm giác lạnh buốt này truyền đến da thịt làm cho cô nhất thời tỉnh táo hơn rất nhiều.
Từ nơi này nhìn về phía bờ biển, cảnh bông tuyết bay trên biển còn đẹp hơn, đường chân biển rộng mênh mông, màu xanh xen trắng, làm thành một bức họa thật đẹp.
Tình Không không biết, phía sau một bóng người gắt gao theo đuôi cô, nhìn cô nghịch ngợm tựa vươn đầu ngoài cửa sổ, Lôi Ân không tiếng động đi vào, sau đó cởi áo trên người đắp lên vai cô.
Áo của hắn còn mang theo hương vị của hắn, mùi nước hoa quyến rũ, giống như con người của hắn làm cho người ta cảm giác rất mạnh.
Tình Không siết chặt ngón tay, nghiêng đầu hỏi hắn,“Tìm được Hắc Ngân Thánh rồi sao?”
“Ừ, hắn hiện tại đã trở lại Las Vegas!” Lôi Ân sờ sờ tóc của cô, lại bị cô chán ghét tránh được, Lôi Ân phát hiện, cô không thích hắn chạm vào cô, loại cảm giác này làm cho hắn thực muốn giận.
Cô là phụ nữ của hắn, cô nên quen với việc hắn động chạm vuốt ve!
“Trước tiên là nói tốt lắm, tôi đồng ý ở lại nhưng anh không thể miễn cưỡng tôi, Lôi Ân, anh đặt Sơ Tình ở chỗ nào?” Tình Không không muốn nhắc nhở hắn, Sơ Tình không phải vấn đề của bọn họ, mà chính cô mới là vấn đề giữa hắn với Sơ Tình.
“Em không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần đứng ở bên người anh là được rồi!”
Nhìn thần thái duy ngã độc tôn này của hắn, Tình Không lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, hắn vẫn không hiểu cô, không rõ cô muốn cái gì.
Giam cầm ám muội, chẳng qua thay đổi một loại phương thức trao đổi làm cho cô ở lại hắn bên người, hận của cô với hắn chỉ biết càng ngày càng nhiều.
Hắn rõ ràng biết cô cùng Sơ Tình là chị em ruột, công khai ở giữa hai chị em cô như vậy, hắn không thấy phiền soa?
Thấy cô không có phản ứng, Lôi Ân sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gắt gao ôm cô hỏi, “Tình Không, nếu Hắc Ưng chết, em có đau khổ không?”
Người đàn ông kia, căn bản không xứng là một người cha!
“Sẽ không!” Tình Không không do dự trả lời, cô nghĩ: nếu không phải Hắc Ngân Thánh đem cô bảo vệ, nếu Hắc Ưng đã biết trên đời này ông ta có hai người con gái, ông ta sẽ có phản ứng thế nào?
Hắn chính là một kẻ máu lạnh, không có cảm tình, cũng không có nhân tính! Ông ta thậm chí so với Hắc Ngân Thánh và Lôi Ân còn tàn lãnh hơn!
“Vậy là được rồi! Tình Không, em phải nhớ, trên đời này, chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc!” Hắn hôn tóc cô, ở bên tai cô hứa hẹn.
Chờ giải quyết Hắc Ưng, hắn sẽ cho cô hết thảy mọi thứ, bao gồm cả chuyện an trí Sơ Tình như thế nào! Lôi Ân cùng Tình Không ở bờ biển ba ngày, hắn hứa với cô, đợi mùa hè sang năm, hắn lại mang cô đến đây.
Nhưng nếu hắn biết sau sau khi trở về có khả năng vĩnh viễn mất đi cô, hắn tình nguyện phía sau đã đem cô nhốt trên đảo này!
Tuyết lớn rơi suốt ba ngày, Lôi Ân cùng Tình Không ở chung thật bình tĩnh, cô vẫn đối với hắn xa cách, hắn tựa hồ đã quen cô đối xử với hắn như vậy, cũng không tức giận!
“Điện hạ, Hắc Ngân Thánh đã về Mỹ, người của Hắc Ưng cũng biết là chúng ta cứu hắn!”
Tra Lý bẩm báo chi tiết với Lôi Ân, trên người Lôi Ân tản ra một loại sát khí muốn đại khai sát giới, sắc bén chỉ huy, “Anh cùng với Dịch Hàn đi trước đợi lệnh chuẩn bị, chúng ta cùng đi Las Vegas!”
Thù của Mộ Linh, nợ của Tình Không, thù của Tả Sâm, hắn muốn đích thân đòi lại từ Hắc Ưng.
Tình Không ngủ mơ màng đã bị một đôi tay ôm lấy, thân thể bất đôgj, cô cảm giác được thay đổi, nghe sóng biển dưới thân, khi tỉnh lại, cô đã ở trong trang viên hoa hồng.
“Tình Không tiểu thư, cô đã tỉnh?” Định Na trương gương mặt sáng lạnh kia làm cho Tình Không cảm thấy thực uất ức, cô nhìn ngoài cửa sổ kia là một thế giới trắng xoá, sắc trắng noãn, có chút chói mắt.
“Đây là cái gì?” Ánh mắt Tình Không dừng ở góc phòng, đó là hai động vật màu trắng, cô kinh ngạc nhìn về phía Định Na.
“Dạ, đây là tiểu tàng ngao do King sinh hạ, điện hạ nói, từ nhỏ bắt đầu thuần dưỡng, nó về sau cũng chỉ nhận thức một chủ nhân là tiểu thư thôi!” Định Na tựa hồ thực thích phân tâm tư này của Lôi Ân đối Tình Không, nhưng Tình Không chớp đôi mi thanh tú, vẻ mặt mất hứng nhìn cục bông màu trắng trước mặt kia.
Mất đi gì đó, cho dù hắn bồi thường cô lại cô bao nhiêu, cũng không phải thể thành cái đã mất kia!
Lúc cô ngủ giống như nghe được tiếng hắn, hắn muốn đi Las Vegas?Thời gian lửa sém lông mày, Lôi Ân chuẩn bị triệu tập Mafia một nửa thủ hạ đi nghĩ cách cứu viện Hắc Ngân Thánh.
“Dịch Hàn ở lại, Tra Lý theo tôi đi Mĩ quốc!” Lôi Ân đem lắp ráp khẩu súng một tấc cũng không rời bên người, cơ trí phân phó.
“Bảo vệ tốt Tình Không cùng Sơ Tình!” Một bàn tay Lôi Ân khoát lên trên vai Dịch Hàn, Lôi Ân đem mọi người quan trọng nhất giao cho hắn bảo hộ, Dịch Hàn gục đầu xuống, nặng nề gật đầu.
“Tra Lý, chuẩn bị một chút, chúng ta buổi tối xuất phát, để cho Hắc Ngân Thánh bên kia cũng có thể bố trí!”
“Vâng!”
*********
Bước chân Lôi Ân một khắc đều không dừng, trực tiếp hướng phòng Tình Không đi đến, hai tiểu tàng ngao đáng yêu bị cho ở ngoài cửa, hắn cảm thấy có chút tức giận, lại muốn cười.
Hai tiểu tử kia ở trên đùi Lôi Ân cọ cọ, một bàn tay hắn ôm lấy một cái rồi dùng chân đá văng ra cửa phòng rồi đi vào.
“Lôi Ân và chó, không thể tiến vào!” Không đợi Lôi Ân nhìn đến Tình Không, một cái gối đầu đã bay thẳng về phía hắn, Tình Không hai tay chống nạnh, giống như nữ vương lấy tay chỉ vào hắn nói, “Đi ra ngoài!”
“Phụ nữ này ……!” Lôi Ân lâm vào tức giận, hắn đường đường là thủ lĩnh của Mafia, thế nhưng bị một phụ nữ ghét bỏ như vậy.
“Làm sao mà trừng tôi? Ôm của cho của anh cút đi cho tôi!” Tình Không đem gì đó ở đầu giường liên tiếp ném về phía hắn, hắn vòng cái thân, đem hai cái tiểu tử kia hộ vào trong ngực, chỉ chớp mắt, cũng đã đem cả Tình Không gục ở trên giường lớn mềm mại của cô.
“Anh cảm thấy em vẫn là ở dưới thân anh thì nghe lời hơn!” Lôi Ân lộ ra vẻ sở khanh, ánh mắt chuyển đến ngực cô, một cái tát của Tình Không đập xuống má hắn, căm giận mắng, “Đồ vô sỉ!”
“Tình Không……” Nghe cô mỗi lần mắng chửi người trong lời nói đều không có ý mới, Lôi Ân bắt được cổ tay cô, đem hai cái tiểu tử kia thả bên giường của cô nói, “Anh muốn rời đi một thời gian ngắn, em ở chỗ này chờ anh trở về được không?”
“Chờ anh làm gì? Anh đi rồi tôi vừa vặn tìm cơ hội chạy trốn!” Tình Không cãi lại, chẳng sợ hắn nhìn ánh mắt của cô ngọt đến chảy nước, Tình Không cũng không lại bị mắc bẫy hắn.
“Anh biết em sẽ không làm vậy, Tình Không, tại đây chờ anh, anh yêu em!” Hắn hôn cổ của cô, cuối cùng khi nói ra ba chữ kia, Tình Không còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, đây là lần thứ hai hắn nói yêu cô.
Yêu?
Hắn thật sự yêu cô sao?
“Khi anh không có ở đây, để chúng ở bên cạnh em! Chúng ta đặt tên cho chúng đi!” Lôi Ân nhìn Tình Không không phản ứng, thẳng nói, “Đã vậy … kêu King cùng Sky, được không?”