Tổng Tài Sợ Vợ

Chương 32: Mộ tiểu thư có ước mơ độc lạ và sợ người khác biết



Nghe có tiếng bước chân phía sau lưng mình, Hàn Trạch Đông khế lên tiếng "Này, không phải anh đã bảo em ở lại rồi sao ?"

Mộ Thuần không trả lời, chỉ nhanh chân bước theo Hàn Trạch Đông...

'Mưa ướt cả rồi, lỡ bị cảm lạnh thì sao ?

- Em có phải yếu đuối đến mức đó đâu.

'Đợi anh một lúc

- Anh muốn làm gì ?

'Lấy một ít lá chuối, chúng ta cần có lá chuối

- Nó cao đến như vậy thì lấy xuống như thế nào ?

'Chút vặt vãnh này không làm khó được anh đâu.

- Anh cẩn thận một chút !

'Em là đang quan tâm đến anh sao ?'

- Em không nên quan tâm đến anh thì mới khiến cho anh dễ chịu hơn sao ?

'Làm gì có, anh chỉ muốn xác nhận sự thật thôi'

-

- Thế trong đầu anh đang nghĩ cái quái gì thế ?

'Nghĩ đến việc cùng em kết hôn và sinh con'.

- Hàn Trạch Đông, anh đang ngứa đòn.

Hàn Trạch Đông thấy Mộ Thuần thật sự tức giận, anh không trêu chọc cô nữa. Ngước nhìn lên rừng chuối và nhảy tót lên đến ngọn.

Mộ Thuần kinh ngạc "anh ta là khỉ sao chứ ?"

Chỉ một lúc rất nhanh cả hai đã thu thập được không ít tàu chuối và dây chuối.

- Thế này đã đủ chưa ?

Ừm!

- Anh thường bị lạc giữa rừng lắm sao ?

'Làm gì có



- Thế sao anh lại rành rọt thế ?

Hàn Trạch Đông há hốc mồm "những thứ này trên tivi có dạy, cuộc sống mà, biết nhiều hơn một chút thì có làm sao".

-Ö!

Cả hai ôm tàu chuối rời đi...

- Hàn Đông, như là chúng ta đã sai đường rồi. Đây không phải là lối trở về nơi

hốc cây ấy.

'Em thông minh thật đấy !

- Vậy chúng ta đang đi đâu đây ?

'Cách đây không xa, có một nhánh sông, chúng ta sẽ đến đó dựng lều.

Mộ Thuần im lặng theo sau Hàn Trạch Đông, cô cũng biết là cần phải cắm lều gần sông suối sẽ tốt hơn.

'Mệt lắm không ?

- Không !

'Cố thêm một lúc, sắp đến nơi rồi'.

- Sao anh biết được gần đây có sông ?

'Vừa nãy khi trèo lên hái tàu chuối, anh đã quan sát xung quanh thì phát hiện ra'.

*Nhị thiếu gia, cậu nghỉ một lúc đi, cậu đã không ăn không uống, tìm kiếm người suốt một ngày đêm rồi, cứ như thế này thì làm sao mà chịu nổi.

"Mặc kệ tôi".

*Nhưng...

"Im miệng ngay cho tôi".

Diễn Quân làm gì còn tâm trạng để ăn ngủ.

"Thuần nhi...em đang ở đâu ?"

Mộ Thuần ngồi nhìn Hàn Trạch Đông loay hoay dựng lều "có cần em giúp gì không ?"

'Không cần đâu, để đó anh làm

- Anh là con cháu của họ Hàn sao ?



'Thì tên họ của anh là Hàn Trạch Đông còn gì'

- Không, ý em muốn hỏi...có phải anh là con trai của Hàn Quốc Đống ?

'Khụ...khụ...ừm, ông ấy là ba ruột của anh

- Con trai của tứ đại tài phiệt mà lại đi ra ngoài làm thuê.

'Đó là ước mơ từ nhỏ của anh, có gì không tốt khi mình kiếm tiền bằng sức lao động của mình'.

- Không, như vậy rất tốt. Anh thật may mắn.

'Tại sao ?'

- Anh có thể thực hiện mơ ước của mình.

'Thế em không có cơ hội để thực hiện ước mơ của mình sao ?'

- Ừm. Ba em chỉ có một mình em là con.

'Cũng khó trách, họ Mộ là một gia tộc lớn mạnh bậc nhất Thủ Đô. Tron

Mộ Thuần thoáng buồn !

'Thế mơ ước của em là gì ?

- Mơ ước của em là...

Mộ Thuần chợt im bặt, cô chuyển ánh mắt nhìn Hàn Trạch Đông rồi mỉm cười. Làm sao cô có thể nói với người khác rằng mơ ước và sở thích của cô là nghiên cứu vũ khí, hay là chế tạo thuốc súng. Nói ra sẽ khiến cho người khác kinh sợ mất thôi.

'Em sao vậy ?'

- Em không sao.

'Vẫn chưa nói anh biết mơ ước của em là gì

- Thôi bỏ đi. Mộ thị là của em, em ước gì mà không có.

Ờ cũng đúng'

- Đừng nói về em nữa, nói về anh và Hàn gia đi.

'Anh không có gì để kể, anh chỉ là một kẻ làm công ăn lương bình thường.

- Thế còn Hàn gia ?

'Đã có anh trai của anh lo liệu mọi việc, anh không có tác dụng gì ở Hàn gia cá'.