'Con về là tốt rồi ! Con có biết kẻ nào đã hại còn không ?
- Để con tự mình tính sổ với hắn ta.
'Được, mọi việc phải hết sức thận trọng
- Con biết rồi thưa ba !
'Phải rồi Thuần nhi, ba còn có chuyện muốn nói với con.
Thấy nét mặt Mộ lão gia có vẻ như rất căng thẳng, Mộ Thuần nhíu chặt mày "chuyện rất nghiêm trọng sao ?"
'U'm !'
- Ba nói đi.
'Diễn Quân, nó mất trí nhớ rồi thì phải
- Đã xảy ra chuyện gì vậy ba ?
'Những ngày con bị mất tích, Diễn Quân không ngừng tìm kiếm con. Nó thậm chí là quên ăn quên ngủ, lúc nào cũng chạy đôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm con'.
-
Nhưng cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì ?
'Nó vắng mặt trong vài ngày liền, khi trở về thì hoàn toàn không còn nhớ đến con là ai !
- Sao lại như vậy được chứ.
'Thuộc hạ của chúng ta có tra ra được, thời gian Diễn Quân vắng mặt, cậu ta đã đến một hòn đảo nhỏ ở phía đông.
Mộ Thuần lạnh mặt "chắc chắn là tên Kiều Tâm kia đã giở trò".
'Thuần nhi, con có tính toán gì ?
- Ba cũng đừng quá lo lắng...rau củ thì cần có phân bón, bệnh tật thì có bệnh viện lo. Chuyện của Diễn Quân, ba cứ mặc kệ anh ta, anh ta là người nhà họ Diễn, không phải người nhà họ Mộ
'Con sao vậy ? Diễn Quân, nó là chồng sắp cưới của con kia mà.
- Vậy ba nói xem...giờ đến cả tên con, anh ấy còn không nhớ nổi thì nói gì mà cưới hỏi.
Mộ lão gia im lặng không nói gì thêm.
- Ba cứ để những chuyện này cho con tự giải quyết. Ba chú ý đến sức khỏe của ba còn có ý nghĩa hơn.
'Thôi được rồi, chuyện của bọn trẻ các con, các con hãy tự giải quyết. Khi nào có cần ba giúp gì thì cứ lên tiếng !'
- Con gái cảm ơn ba !
Mộ lão gia vỗ nhẹ mô bàn tay Mộ Thuần "được rồi".
Diễn Quân đang ngồi trầm tư, anh không biết vì sao mình có cái gì đó rất khó
chịu, trong lòng cứ không được thoải mái .
"Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì"
Nghe tiếng mở cửa, Diễn Quân nhíu mày. Thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn bước về phía mình, Diễn Quân cảm nhận được mình đang rất khó thở.
"Cô là ai ? Sao vào mà không gõ cửa ?"
- Trước đây tôi vẫn cứ vào như vậy, có gõ cửa bao giờ đâu.
Diễn Quân lạnh lùng nhìn Mộ Thuần "có chuyện này sao ?"
- Có thể giả được sao ?
"Cô là ai ?"
- Mộ Thuần.
"Mộ Thuần ?"
- Đúng vậy !
"Tôi không biết cô, ra ngoài đi. Đừng làm phiền tôi".
Mộ Thuần nhìn vào đôi mắt Diễn Quân rồi khẽ thở dài "đúng là trong mắt Diễn Quân hoàn toàn không có mình. Có lẽ là tên Kiều Tâm kia đã giở trò gì rồi, hắn ta là một kẻ nghiên cứu sinh, có khi đã dùng loại thuốc nào đó để xoá hết ký ức của mình và Diễn Quân".
"Cút ra ngoài"
- Không thì sao ?
"Phụ nữ không biết xấu hổ như cô, không cần phải dùng cách này để câu dẫn tôi, cô như vậy càng khiến cho tôi thêm xem thường cô".
Mộ Thuần đặt tay mình lên vai Diễn Quân, vuốt ve nhẹ nhàng "vậy sao ?"
Diễn Quân cảm thấy rất lạ, anh không hề ghét cái đụng chạm này của cô. Trong khi, anh không thích phụ nữ chạm đến mình.
"Sao mình lại không cảm thấy bài xích khi cô ta chạm vào mình".
Mộ Thuần cười cười và dùng ngón tay trỏ nâng cằm Diễn Quân "sao nào ?"
Thấy cái kiểu nhướn mày đầy khiêu khích của Mộ Thuần, Diễn Quân siết chặt nắm tay "Cô đừng đùa giỡn với tôi".
- Tôi không đùa với anh, là tôi đang muốn câu dẫn anh.
"Cô...cô có biết xấu hổ không vậy ?"
Đương nhiên rồi, tôi câu dẫn chồng sắp cưới của mình thì có gì phải xấu hổ.
"Chồng sắp cưới ? Cô nói linh tinh gì vậy chứ ?"
Mộ Thuần để lại cho Diễn Quân một nụ cười ngọt ngào rồi quay bước rời đi...
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi"
- Ngày mai tôi lại đến tìm anh.
"Tôi sẽ cấm...tuyệt đối sẽ không cho cô bước chân vào Diễn thị".