Sáng hôm sau, Ái thức dậy vào lúc 6h30 sáng tiết trời dạo này khá lạnh vào buổi sáng, nên trong ngoài trời vẫn chưa được sáng lắm. Cô cố gắng rướn người ra khỏi chăn, chậm chạp mà ra khỏi chiếc giường ấm áp.
"Buồn ngủ quá đi à. Tối hôm qua tận nữa đêm mới đi ngủ được, sáng nay lại phải thức sớm như vậy." Cũng không phải anh tối qua đến đem đồ cho cô, khiến cô cả đêm đã không ngủ được. A thật khó chịu quá đi mà.
Cô đưa tấm thân ỉu xìu vào nhà vệ sinh, lát sau bước ra lại tràn đầy năng lượng. Cô nhanh chống xuống dưới nhà, xem mẹ mình có cần phụ giúp gì không, sắp phải đi rồi mấy ngày tới cô không giúp mẹ được rồi, còn nhiều thứ chưa làm vậy mà lại phải đi cắm trại.
"Mẹ à~" Cô nũng nịu gọi mẹ mình, sắp không còn được nhõng nhẽo trong vài hôm tới rồi.
"Coi kìa con gái con lứa lớn hết cả rồi, giờ mà còn ôm mẹ làm nũng à?"
"Hông phải đâu, con sắp đi chơi cùng lớp không được ở nhà với mẹ nên có chút buồn a."
"Đi chơi với lớp thì phải vui chứ mẹ ở nhà chờ con, có đi đâu đâu, đi chơi đi cho biết với người ta, suốt ngày ở nhà học mãi không tốt đâu." Bà hiểu con gái mình nhất, nó không thích bên ngoài, suốt ngày chỉ bám lấy mẹ từ nhỏ đã như thế rồi.
"Dạ... Con biết rồi mà. Mẹ! Để con làm cho, mẹ ra kia ngồi đi nha." Ái kéo mẹ mình ra ghế ngồi, còn cô trở lại bếp loay hoay làm đồ ăn sáng.
Con bé này thật là... haiz con à. Bà chỉ biết lắc đầu về cô thôi. Không biết chuẩn bị đồ đạc đầy đủ gì hết chưa nữa.
Bà Dung Linh lo lắng cho con gái mình, nhưng đâu có biết rằng tối hôm qua đã có người còn lo hơn cả bà. Nửa đêm nửa hôm, đến đây đưa đồ cho con gái của bà rồi dặn dò đủ các thứ.
"Con xong rồi nè mẹ ơi" Cô hớn hở đem mấy đĩa thức ăn đặc lên bàn, trong mấy món ăn khá bắt mắt.
"Con đó chuẩn bị xong mọi thứ chưa hả?"
"Ưm... dạ rồi hihi." Thật ra là cô đang nhớ tới anh đó. Nên mới cười tủm tỉm như vậy.
Ăn uống xong xuôi mẹ cô xấp xếp đồ rồi ra cửa tiệm của bà, còn cô ở lại dọn dẹp nhà cửa rửa chén xong xuôi hết rồi lên thay đồ chuẩn bị đi thôi. Lúc cô chuẩn bị ra khỏi nhà cũng gần 7h30 rồi, đáng lẻ ra thì phải có mặt lúc 7h đó mà không biết trục trặc gì mà dời lại tận 8h luôn.
Khi ra khỏi cửa nhà khoá cửa đàng hoàng, Ái định đi bộ ra đầu hẻm nhà sau đó đón xe buýt đến trường, nhưng đã có người nào đó chờ sẵn ở gần nhà cô rồi kìa. Cô vừa xoay người lại thì đã bị hù cho dựt cả mình, còn ai khác ngoài người lúc nữa đêm qua chứ. Chính là anh Tề Dụ Minh chứ ai.
"Á... Chú..chú sao chú ở đây dạ. Làm em dựt cả mình à." Cô có chút dựt mình không kìm được mà đánh vào người anh.
"Nè đau anh đó. Em không biết tội nghiệp anh à, người tối qua nữa đêm đến đem đồ cho em, sáng nay lại còn có lòng tốt đến chở em đi vậy mà lại đánh anh à." Anh vừa nói, vừa nắm lấy tay của cô đặc lên môi của mình. Rồi cười một cách ma mị.
"Em không phải đâu... chỉ là chú làm em dựt mình kìa. Tại chú hết á." Ái vừa nói rồi rút ray ra, cô thừa biết chiêu trò của anh rồi.
"Thôi không dỡn với em nữa, lên xe nhanh đi kẻo trễ người ta bỏ em lại bây giờ." Tề Dụ Minh có chút thất vọng khi cô rút tay ra như vậy.
Hai người lên xe, xe lập tức chạy đến nơi cần xuất phát. Chỗ này cách nhà cô cũng chẳng xa lắm nên đi cũng nhanh. Vừa đến nơi, cô liền nhanh chống ôm đồ chạy vụt lên xe mà chẳng dám ngoảnh đầu lại. Một là sợ có ai thấy hai người đi chung xe, hai là sợ anh lại giữ cô lại làm gì nữa không biết à.
"Coi kìa em ngày càng khó dụ hơn rồi đó mèo con à." Anh tự nói rồi cũng tự bất giác cười một mình.
Còn ảnh tài xế vẫn còn ngơ ra đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau người lại chạy mất, còn người thì tự bất giác cười lên thế kia. Trong đầu anh lúc này thấy thật đáng sợ, cũng người rợn hết cả lên.
Cô vừa lên xe đã thấy chật kính cả người, cô thấy mình đi cũng sớm lắm mà sao chật cứng hết vậy ta. Cũng may nhờ lớp trưởng giữ cho cô một chỗ chứ nếu không là đứng luôn rồi. Nhưng cô cũng khá ngại vì quan hệ giữ Tề Dụ Minh, cô và Tề Nhạc Việt có chút phức tạp. Cô chần chừ lúc lâu nhưng xe đã lăn bánh rồi nếu không ngồi thì...
"A!" Do xe vừa mới di chuyển làm cô mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước cũng may có người đỡ được. Và không ai khác chính là lớp trưởng, tư thế lúc này có chút khó nói. Cô lọt thỏm trong lòng của Tề Nhạc Việt, mọi người xung quanh không rời mắt.
Còn cô đến lúc phản ứng kịp mọi người đều thấy hết rồi, cô lúng túng rời khỏi người cậu nhanh chóng.
"Xin...xin lỗi!" Cô ấp a ấp úng vừa nói vừa ngồi sáng chỗ bên cạnh. Nghĩ lại thật xấu hổ mà.