Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 69: Kể chuyện



Sự kiên định trong ánh mắt Tề Phong khiến Trịnh Ân không thể không cảm thán. Trước khi về SLC làm việc, anh đã nghe ít nhiều về sự quyết đoán đến mạo hiểm của cậu ta, và cậu ta đã làm những gì để có được ngày hôm nay. Trong lòng anh thật sự thán phục, cũng vì vậy mà khi cậu ta mời anh về SLC, anh không cần suy nghĩ mà nhận lời ngay. Càng tiếp xúc với cậu ta, anh lại càng cảm thấy mình thật hạn hẹp, càng ngày càng cảm phục cậu ta hơn.

Đến bây giờ nghe được những lời nói đanh thép này, anh đã sớm bị dao động. Anh tin tưởng rằng, giao đứa em gái bảo bối của mình cho cậu ta sẽ không bao giờ hối hận, cũng giống như chưa từng hối hận khi về làm việc cho cậu ta, sẽ chỉ ngày một thăng tiến hơn mà thôi.

"Tề Phong, tôi hiểu, cũng là tin tưởng cậu thật sự yêu em gái tôi!"

"Cảm ơn anh!" Hắn gật đầu mỉm cười.

Trịnh Ân bước lại gần nơi Tề Phong đang đứng, mắt cũng nhìn về phía giao lộ tràn ngập ánh đèn, cất giọng: "Tôi kể cậu nghe một câu chuyện..."

Anh dừng vài giây, nhìn qua người đang đứng cạnh, khẽ nhếch miệng: "Về em gái tôi, Tần Nhã Linh!"

Nghe cái tên này, tâm can hắn vẫn là nhộn nhạo không yên. Chỉ cần một cái tên cũng đủ khiến hắn đứng ngồi không yên.

"Từ lúc sinh ra, con bé đã được nâng niu trên tay, nhưng không vì vậy mà nó trở nên hư hỏng. Ngược lại, nó lại rất ngoan, không bao giờ khiến mọi người phải phiền lòng. Việc nhà, nó là người đảm đương hết thảy, việc học càng không phải nói, thành tích luôn đứng đầu. Ngoài đi học, nó chẳng chơi bời lêu lổng đàn đúm với bạn bè gì cả. Nhiều lúc tôi còn cho rằng nó bị bệnh tự kỷ, vì nó cứ ru rú ở nhà. Chỉ là nó sống quá khép kín, quá nội tâm, tính cách hoàn toàn trái ngược với chị của nó. Một lần tôi về nước thăm gia đình, khi ấy con bé học năm ba đại học, nó quen một người lớn hơn nó vài tuổi, nghe nói là người thừa kế của một tập đoàn nào đó. Lúc ấy tôi cho rằng, một người vừa đẹp người đẹp nết, lại giỏi giang, thì những thanh niên có gia thế, có địa vị theo đuổi nó là chuyện hiển nhiên, nên cả nhà đều không phản đối việc qua lại của hai đứa. Hơn nữa gia đình hai bên còn tác hợp, nói là sau khi con bé tốt nghiệp sẽ bàn chuyện cưới xin. Kết quả..."

Trịnh Ân dừng lại thở dài một tiếng. Anh có vẻ như không muốn nói tiếp.

Tề Phong dường như cảm thấy có gì đó bất ổn, trong lòng tràn ngập nghi vấn muốn lên tiếng hỏi, nhưng lại không muốn cắt ngang lời Trịnh Ân đang nói. Hắn cố gắng kiềm chế muốn nghe hết những gì anh ta kể, bởi hắn cho rằng, có thể những gì hắn muốn biết rồi cũng sẽ rõ ràng.

"Cậu thiếu gia kia không biết yêu thương con bé thế nào, tôi ở bên này không thể hàng ngày biết chuyện của nó, chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện thoại tán gẫu vài ba câu. Tính tình của nó, không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung. Nó ấy, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng ôm hết vào người, chẳng bao giờ hó hé hay than vãn với ai nửa câu, nên mọi người ai cũng ngỡ rằng, tình cảm của hai đứa nó rất tốt. Cho đến khi tôi về nước công tác, khoảng nửa năm trước..."

Trịnh Ân một lần nữa dừng lại không nói nữa. Giọng nói của anh cũng có vẻ khàn đi. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, anh lại cảm thấy thương cảm vô cùng, đứa em gái họ mà anh yêu quý nhất.

"Sau đó?"

Tề Phong mi tâm nhíu chặt hơn. Dường như hắn đã cảm nhận được những lời tiếp theo mà Trịnh Ân nói sẽ vô cùng vô cùng khổ sở. Tim hắn bỗng nhiên đau thắt, sẽ không như những gì hắn đang nghĩ chứ?

"Nếu như lần đó cậu không cử tôi về nước, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được chuyện gì cả. Mọi người trong gia đình con bé đều muốn giấu chuyện này."

Trịnh Ân đăm chiêu nhìn sang Tề Phong cốt để xem biểu hiện của cậu ta. Điều mà anh nhìn thấy chính là, cậu ta hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh băng tựa như diêm la khát máu!

Mi tâm Trịnh Ân chợt nhíu chặt, những lời tiếp theo có nên nói nữa hay không?

Thấy Trịnh không nói nữa, Tề Phong quay sang cất giọng lạnh băng không chút độ ấm: "Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?"

Trịnh Ân ngập ngừng nói đứt quãng: "Con bé bị chính tên khốn kiếp được mệnh danh là bạn trai của nó... Haha..."

Anh cười trong tuyệt vọng: "Phản bội! Không, không phải chỉ là phản bội, còn là tổn thương nặng nề..."

Những lời tiếp theo anh thật sự không cách nào thốt ra được. Trong lòng là sự phẫn nộ đến cực điểm, ánh mắt cũng trở nên rét lạnh. Mà người đàn ông đứng kế bên cũng chẳng tốt là bao, hai bàn tay đang cuộn chặt thành quyền, nổi cả gân xanh, ánh mắt đầy tơ máu như thể muốn giết người ngay tức khắc.


Trịnh Ân đảo mắt nhìn qua, anh chợt thấy rùng mình. Phản ứng của cậu ta như vậy là sao? Anh đã nói hết đâu, đã nói rõ ràng đâu?

"Hắn ta là ai? Hắn đã làm gì cô ấy?" Tề Phong gằn giọng nghiến răng ken két.

Người phụ nữ hắn yêu thương, hắn nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà lại có kẻ dám đối xử với cô ấy như vậy! Chỉ cần biết tên khốn đó là ai, hắn thề sẽ khiến chúng phải trả giá đại giới.

"Cậu không hỏi tôi con bé bị gì sao?"

Trịnh Ân im lặng vài giây, quay sang nhìn Tề Phong, khẽ nhếch môi cất giọng bình thản: "Có lẽ cậu không nên biết thì hơn, cũng sẽ không muốn biết đâu. Con bé cũng không muốn cho bất cứ người nào biết. Đối với nó, với gia đình nó là một nỗi đau, một nỗi hận không thể nào quên được, là vết sẹo hằn sâu trong lòng nó, mà có lẽ đến bây giờ nó vẫn chưa thể nào quên, chưa thể dứt ra được. Chính vì vậy mà nó mới không chịu tiếp nhận cậu. Đúng hơn là không chịu tiếp nhận bất cứ người đàn ông nào nữa. Cậu nghĩ thử xem, người nó yêu thương lại đối xử với nó như vậy, liệu nó còn có thể tin ai được nữa, nói chi đến tình yêu gì đó. Vô nghĩa thôi!"

Tề Phong im lặng không lên tiếng, tựa như chết lặng tại chỗ. Tâm can hắn nhộn nhạo vô cùng khó chịu, vô cùng tức tối. Thật sự thì cuối cùng cô đã bị gã đàn ông kia đối xử như thế nào mà lại trở nên bi quan trong chuyện tình cảm như vậy?

"Sau đó thì sao?"

Trịnh Ân khẽ nhướn mày: "Sau đó thì con bé muốn tự đòi lại công đạo cho mình nhưng chỉ là công cốc."

Anh cất tiếng cười đầy chua xót, ánh mắt chứa vài tia ác độc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bồi thường sao? Nực cười, ai cần thứ rác rưởi đó chứ! Cứ nghĩ tiền có thể đổi lại cuộc sống an bình của nó, lấy lại thanh xuân mà nó đã mất đi sao?"

Anh quay sang nhìn Tề Phong, nói tiếp: "Cậu có biết vì sao không thể nói rõ thân phận của cậu cho con bé biết không?"

Tề Phong lắc đầu. Hắn đích thực vẫn còn khúc mắc ở vấn đề này. Vì sao lại phải giấu giếm bởi vì cuối cùng cũng sẽ rõ ràng mà thôi, làm sao có thể giấu suốt đời?

Trịnh Ân nhếch miệng cười như không cười: "Bởi vì gia đình kẻ đã gây ra bi kịch kia là những người có tiền, có thế lực. Bọn họ cho rằng, bản thân có gia thế tiền tài thì họ là chủ, xem thường những người không có tài lực, mà ra sức chà đạp. Cậu cũng đừng hiểu lầm, tôi không nói cậu, tôi biết gia đình cậu không phải hạng người như vậy, nên tôi mới có thể chấp nhận việc cậu theo đuổi con bé."

Hắn trầm ngâm nhìn Trịnh Ân. Anh ta nói không sai, phần lớn những người có gia thế luôn xem thường những người thấp kém hơn, luôn dùng thân phận, tiền tài mà cưỡi lên đầu kẻ khác.

Nhưng mà gia đình hắn, bản thân hắn chưa từng làm chuyện như vậy. Có thể nói, hắn có khả năng hô mưa gọi gió ở đất Mỹ này, nhưng hắn chỉ áp dụng trong công việc, chưa từng sử dụng nó để chèn ép người khác. Mà hắn cũng khinh thường những kẻ như vậy.

Hắn cố gắng gán ghép một mớ bòng bong trong đầu, tự mình đưa ra những khả năng có thể.

Phản bội? Bắt cá hai tay? Trường hợp xấu nhất, hắn ta có thể hay không còn làm ra điều tàn ác hơn, chẳng hạn như khiến cô phải đối mặt với sự ghê tởm của hắn, hoặc là bắt cô phải làm những việc cô không muốn, hoặc là dâng cô cho kẻ khác?

Dâng cô cho kẻ khác? Có thể sao? Hắn chợt cảm thấy rùng mình. Hắn ta thật sự sẽ làm như vậy sao?

Đối với một người làm kinh doanh đặt lợi ích lên hàng đầu, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà làm việc đó hay sao?

Thương trường như chiến trường, không có việc gì mà kẻ làm kinh doanh không muốn đạt được bằng bất cứ giá nào, không tiếc hy sinh bản thân, thậm chí người thân bên cạnh cũng không từ. Mặt trái của cái xã hội này, hắn đã nhìn qua, thậm chí nếm thử không ít.

Nếu là như vậy, có thể hay không cô đã bị lợi dụng làm công cụ cho hắn, để rồi cô bị chà đạp, bị làm nhục?

Hắn cố gắng bình tĩnh, tự trấn an bản thân. Đưa tay lên day day mi tâm, trong đầu hắn lúc này hỗn loạn một mảng. Có bao nhiêu khả năng hắn đều đã nghĩ đến. Thật sự là khả năng xấu nhất hay sao?

Ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn than thầm: "Nhã Nhã, em thật sự chịu khổ rồi!"