Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 91: Lần đầu tiên bước vào phòng cô



Tần Nhã Linh kết thúc cuộc họp là chuyện của hơn một tiếng sau.

Tạm biệt anh em Tần Trọng Khang, cô cùng Tề Phong ghé siêu thị mua đồ sau đó trở về nhà ba mẹ mình để làm bữa tối.

Khi về đến nhà, ba mẹ cô dường như cũng có công việc nên không có ở nhà cho nên cô tự dùng chìa khóa để mở cửa.

Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, thấy vẫn còn sớm, cô cho đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, mỉm cười lên tiếng: "Vẫn còn khá sớm, anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

Hắn ôn nhu nhìn cô, xong không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Em có mệt hay không?"

Cô khẽ nhướn mày, lại cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà đi tới bồn rửa tay, sau đó mới quay lại nhìn hắn khẽ cười: "Vậy lên phòng em ngồi một chút đi."

Không đợi hắn lên tiếng, cô đi trước dẫn đường, giống như đã biết hắn sẽ theo sau, nên cũng không quay lại nhìn vẻ mặt bàng hoàng của người kia.

Tề Phong khẽ nhíu mi, trong đầu bất giác hiện lên câu nói của Tần Trọng Hải: có khoảng thời gian gã đàn ông kia đến nhà cô đóng đô vào mỗi cuối tuần. Vậy thì, cô có để gã ta vào phòng của mình hay không?

Cảm giác bức bối không tên bất chợt lan tỏa, lại cũng có một chút ghen tuông trong đó. Hắn chỉ hận một nỗi không thể quen biết cô sớm hơn, để có thể ở cùng cô nhiều một chút, như vậy cô cũng sẽ không chịu những tổn thương sâu sắc kia!

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, hắn nhanh chân theo cô lên lầu.

Mở cửa phòng, Tần Nhã Linh giơ tay bật công tắc điện cùng điều hòa, lại đi đến bên cửa sổ kéo bức rèm về hai bên. Đến lúc quay người lại, Tề Phong vẫn đứng ở cửa phòng còn chưa có bước vào.

Cô nhìn hắn khẽ mỉm cười, sau đó bước đến đứng trước mặt hắn lên tiếng hỏi: "Vì sao còn chưa vào?"

Nãy giờ hắn chính là đang đứng quan sát không gian riêng tư của cô, vô cùng đơn giản lại ngăn nắp chỉnh tề hệt như con người của cô vậy. Song song đó trong lòng hắn cũng đang dấy lên vị chua, càng lúc càng nồng đậm.

Bị cô đánh động, hắn mới hồi thần bước vào bên trong, cô thuận tay đóng cửa lại vì phòng vừa mở điều hoà.

Hắn nhanh tay ôm lấy eo cô, mặt bí xị trông thấy: "Đã từng có người đàn ông nào vào phòng em hay chưa?"

Nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của hắn, tròng mắt cô chợt loé lên tinh quang, nghiêm túc gật đầu: "Có."

Gương mặt ai kia tức thì đen thui một mảnh. Hắn thật sự ghen tức với gã đàn ông kia, đến độ muốn đấm gã cho hả dạ.

Ngay khi hắn muốn bùng nổ, Tần Nhã Linh đột nhiên lên tiếng: "Ba, anh trai, em trai có được gọi là đàn ông không nhỉ?"

Trên trán Tề Phong lập tức xẹt qua ba vạch đen. Hắn thế nhưng lại bị cô trêu chọc, thật sự là muốn đánh đòn mà. Chỉ là, đánh cô thì hắn không xuống tay được, nếu mà đổi cách trừng phạt khác thì được nhỉ?

Hắn lập tức giữ chặt gáy cô rồi cúi đầu hôn xuống. Cô vô cùng vui vẻ phối hợp, đáp lại nụ hôn "trừng phạt" của hắn, trong lòng thì vô cùng cao hứng. Người đàn ông của cô khi ghen cũng thật đáng yêu mà.

Kết thúc nụ hôn sâu, cô lại lên tiếng hỏi hắn: "Anh có muốn ngủ một giấc hay không?"

Hắn cười như không cười: "Em ngủ cùng anh sao?"

Nhìn gương mặt với nụ cười "gợi đòn" của hắn, cô lập tức đẩy hắn ra lườm một cái. Bây giờ là ban ngày, còn là đang ở nhà ba mẹ cô, vậy mà hắn vẫn cứ ngả ngớn như vậy, còn có tư tưởng "thiếu trong sáng" nữa chứ?

Cô tự hỏi những năm qua không có phụ nữ bên cạnh hắn trải qua như thế nào nhỉ? Đàn ông đúng là đều có bản tính giống nhau, một khi có phụ nữ là lúc nào cũng chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Cứ cái đà này cô sẽ kiệt sức mà suốt ngày nằm trên giường mất. Nghĩ đến cảnh ấy thôi là cô đã muốn run rẩy luôn rồi.


Lùi ba bước về nơi được gọi là khá an toàn trong định nghĩa của cô, cô lả giả cười: "Anh có muốn uống chút gì hay không?"

Hắn im lặng nhìn cô một lúc lâu rồi mới gật đầu: "Ừm."

"Vậy em xuống nhà một chút."

Cô trốn tránh ánh mắt của hắn quay lưng đi về phía cửa không hề ngoảnh đầu lại.

Nhìn hành động e thẹn của cô, Tề Phong chỉ khẽ cười. Đã là vợ chồng, cũng đã ân ái bao lâu nhưng da mặt cô vẫn cứ mỏng như thế, thật sự cần phải uốn nắn thêm.

Tần Nhã Linh đi rồi, hắn lại một lần nữa đưa mắt nhìn ngắm căn phòng nhỏ của cô.

Vẫn biết là cô không thích chụp hình, nhưng đây là nơi riêng tư của cô, vậy mà ngay cả khung ảnh cá nhân cũng không có dù chỉ một cái. Nếu như không dựa vào cách bài trí mang chút màu sắc tươi mới, không ai nghĩ đây lại là căn phòng của phụ nữ. Chỉ có thể nói, cô là người sống quá nội tâm mà thôi.

Ở góc cửa sổ là chiếc bàn dài tầm hai mét, cũng không có đồ trang trí nào khác. Riêng chỉ có kệ sách là có hơi lớn một chút, màu sắc cũng không giống với những món đồ gỗ trong phòng, có lẽ là được đóng riêng.

Hắn tiến lại kệ sách, ngẩng đầu nhìn một lượt, ngầm đánh giá. Đa phần là sách tham khảo, từ điển các loại ngôn ngữ, còn có sách về công nghệ thông tin cùng quản trị kinh doanh. Xem ra thật đúng như lời Tần Trọng Hải đã nói, cô đúng là thứ gì cũng biết, nhưng là am hiểu hay là chỉ biết một chút? Bản thân hắn thì cho rằng hẳn là vế đầu.

Nhìn lại một lần toàn bộ giá sách, ánh mắt hắn chợt dừng lại tại một bìa sách có phần khác biệt so với những cuốn sách bên cạnh. Bìa sách có vẻ to và dày hơn, lại làm bằng gỗ.

Sự hiếu kỳ nổi lên, hắn đưa tay lên lấy xuống, đặt trên chiếc bàn dài bên dưới. Ngón tay hắn khẽ vuốt ve qua lại trên bìa cuốn sách. Nếu hắn đoán không lầm, đây hẳn là một cuốn album hình. Miệng hắn khẽ nhếch lên nở nụ cười nhẹ, xem ra cô cũng không hẳn không lưu giữ chút kỷ niệm nào, đây cũng là thiên tính của phụ nữ đi.

Bàn tay nhẹ nhàng lật mở bìa gỗ, lại lật qua từng trang hình, đường cong trên khoé môi hắn càng lúc càng kéo căng ra, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Bên trong từng tấm ảnh đều là sự xuất hiện của cô, nhưng đều là ảnh chụp chung cùng gia đình, thỉnh thoảng sẽ có vài tấm chỉ có mình cô, nhưng đều là chụp nghiêng hoặc từ đằng sau, hẳn là có người chụp lén chứ cô không hề tự mình muốn chụp, giống hệt với cuốn album hình mà Tần Trọng Huy đưa cho hắn xem vào ngày đầu tiên hắn đến gặp gia đình cô.

Xem đến những tấm hình cuối cùng, ánh mắt hắn chợt mở to, bởi người cùng cô trong bức ảnh kia chính là hắn. Tấm hình này là hắn cùng cô chụp ảnh album áo cưới cho Tần Thu Ngọc khi còn ở Mỹ.

Trong lòng hắn khẽ chảy qua một dòng nước ấm, đây có phải nói lên rằng từ lâu hắn đã giữ một vị trí nhất định trong lòng cô hay không?

Một tiếng 'cạch' vang lên, Tần Nhã Linh mở cửa bước vào, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang đứng bên chiếc bàn gần cửa sổ, mà trên bàn là cuốn album hình. Cô khẽ khựng lại vài giây nhưng cũng nhanh chóng lấy lại thần thái bình thường, đóng cửa phòng rồi bước đến bên cạnh hắn.

Đưa ly cafe còn nghi ngút khói đến trước mặt hắn, cô cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể: "Anh đang xem gì vậy?"

Tề Phong mày khẽ nhướn lên, cô là biết rồi mà còn cố tình hỏi sao?

Hắn đưa tay nhận ly cafe từ tay cô, nhoẻn miệng cười: "Hình của em."

Hắn đưa ly cafe lên miệng cảm nhận hương thơm đặc trưng của nó, vô cùng dễ chịu và khoan khoái, lại thổi vài cái rồi nhấp một ngụm nhỏ, vị đăng đắng tràn ngập khoang miệng nhưng lưu lại chút vị ngọt ngào, đến lúc xuống cổ họng lại là vị thanh thanh. Hương vị ngọt đắng đan xen, cũng giống như tư vị của tình yêu, lúc cay đắng, lúc êm ả, lúc lại vô cùng ngọt ngào.

Hắn là một người nghiện cafe vô cùng nặng, hầu như ngày nào hắn cũng sẽ uống ít nhất hai ly để giúp tinh thần tỉnh táo làm việc. Hắn cũng đã từng nếm qua rất nhiều vị cafe của nhiều hãng khác nhau, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ ưng được loại cafe do chính mẹ hắn kinh doanh. Cho nên trong văn phòng của hắn tại tổng bộ SLC có hẳn một chiếc máy pha cafe, mỗi lần hắn muốn uống đều tự mình làm lấy bởi vì không ai hiểu sở thích của hắn hơn chính bản thân hắn.

Đây chính là ly cafe ngon nhất mà hắn từng được uống suốt ba mươi năm qua, hương vị nguyên chất thuần khiết đặc trưng thấm vào từng tế bào trong khoang miệng, xuống dạ dày rồi mà vẫn còn dư âm nồng đậm.

Tư vị khác biệt này thật sự một lời khó nói hết. Nếu như đã được nếm thử một lần sẽ nhớ mãi không quên. Một khi đã được nếm thử rồi thì những vị cafe khác sẽ trở nên vô cùng nhạt nhẽo nhưng muốn được tiếp tục thưởng thức cũng sẽ không thể tìm được nơi nào có hương vị tương tự, tựa như chính cô vậy, là độc nhất vô nhị!

Là do cafe ngon hay là vì người làm ra nó chính là cô? Tất cả cũng quy về một mối không phải sao? Người phụ nữ tài mạo song toàn thế gian hiếm có thế này lại là vợ hắn, đến nằm ngủ hắn vẫn phải ngoác miệng cười. Đời này của hắn xem như đã không còn mong cầu gì nữa rồi.