Phải nói rằng những lời nói của Lăng Quân đều đi vào trọng điểm, không lấy một câu dư thừa, nói cũng đúng thôi vì dù sao người ta cũng là chủ tịch của một tập đoàn hùng mạnh, lời đã nói ra đương nhiên là có trọng lượng, không thể coi cho có được. Về điểm này cả An Kỳ và Tả Dật đều hiểu. Đến giờ việc hợp tác giữa ba tập đoàn có thể nói là thành công một nửa, những điều mà Lăng Quân vừa nói giống như đòn trí mạng khiến đối phương không thấy được bất kì sơ hở nào. Chiêu đánh nhanh, thắng nhanh này của Lăng Thị thật khiến người ta phải nể phục, nhưng cũng không vì điều này mà hai người không sinh nghi, càng là việc dễ nắm bắt thì càng đáng ngờ huống hồ đây lại là một việc quan trọng như vậy, không thể không nghi.
Đối với An Kỳ và Tả Dật mà nói, chuyện này nhất định là có kế hoạch, một kế hoạch rất lớn là đằng khác. Là người lặn lội trên thương trường lâu năm, Tả Dật là người vô cùng hiểu rõ những chiêu trò mà mọi doanh nhân bày ra, từ những cái dơ bẩn nhất, đáng ghê tởm nhất cho đến những chiêu tinh quái tinh vi nhất, không có cái nào mà Tả Dật chưa gặp qua. Còn An Kỳ thì lại khác, dù sao cô cũng chỉ mới nhận chức, mặc dù bản thân có nghe nói hết thảy những mặt tối của giới kinh doanh nhưng bản thân An Kỳ lại chưa từng đối mặt, vì điều này mà sự nghi ngờ của Tả Dật phải nói là sâu sắc hơn sự nghi ngờ của An Kỳ. Cô cũng chỉ là để ý tới lời nói, ý tứ trong đó của đối phương còn Tả Dật không chỉ vậy mà trong đầu anh đã âm thầm vạch trần toàn bộ kế hoạch hợp tác này. Thời gian cũng không còn sớm, An Kỳ và Tả Dật nói lời chào rồi rời đi, còn Lăng Quân thì vẫn ngồi đó nhìn bóng lưng bọn họ. Chờ cho đến khi hai người rời khỏi, từ đằng sau nữ phục vụ vừa rồi mới tiến tới đứng bên cạnh Lăng Quân.
“Mọi chuyện đã theo như ý ngài.” Vừa nói người phục vụ vừa cởi lớp mặt nạ da người xuống để lộ khuôn mặt nam nhân, bộ quần áo cũng đã được thay thế bằng bộ vest đen bóng, người đó từ trong túi lấy ra một chiếc ghim băng. Chiếc ghim băng này không phải là ghim băng thông thường mà chính xác hơn nó là máy thay đổi giọng nói. Về việc này thì đích thân Lăng Quân đã cho người thiết kế ra. Hai cánh tay của người đó cũng được trang bị tỉ mỉ, tháo ra cũng là một bao tay da người, mềm mịn như tay của phụ nữ. Phải nói lúc nhìn Tả Dật, vì cải trang thành phụ nữ nên ánh mắt của nam nhân cũng miễn cưỡng mà thay đổi, không phải vì mê hoặc nhan sắc Tả Dật mà là có An Kỳ ở đây, nếu như nam nhân không liếc về phía này thì chắc chắn sẽ bị An Kỳ nghi ngờ, vì thế mà Lăng Quân cũng phối hợp với nam nhân qua màn này.
Lăng Quân nghe thấy đối phương, nhàn nhạt đáp:
“Đừng vui mừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Nói xong ông đứng dậy rời đi.
Sau khi từ quán đi ra, An Kỳ đã thấy Bách Dạ đứng chờ ở đó, xem ra là đã giải quyết xong việc. Bách Dạ quay lại nhìn về phía này, thấy An Kỳ bước ra liền đứng thẳng người. Nhưng sự chú ý của anh lại rơi xuống người Tả Dật, thấy hai người đi cùng nhau Bách Dạ chợt nhíu mày.
“Anh nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi?” An Kỳ vừa tiến tới vừa nói. Chỉ là thuận miệng hỏi vậy nhưng đối với tần suất làm việc của Bách Dạ, sao cô lại không biết. Nghe thấy An Kỳ hỏi mình, Bách Dạ trả lời:
“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi.”
Xong quay sang Tả Dật:
“Tả Tổng.”
Tả Dật thấy vậy cũng chỉ gật đầu. Thấy người đã tới, An Kỳ không có lý do gì mà nám lại lâu, quay sang Tả Dật:
“Vậy Tả Tổng tôi xin phép.”
Tả Dật nhìn An Kỳ:
“An Tổng về.” Nói xong anh cũng xoay người rời đi.
An Kỳ vào trong xe, vừa mới ngồi xuống đã thấy Bách Dạ hỏi:
“Chủ tịch sao lại đi ra cùng Tả Tổng vậy?”
Với cách hỏi này của Bách Dạ, An Kỳ nghĩ rằng anh là đang nói tới công việc, nghĩ vậy cô liền đem cuộc trò chuyện của ba người họ kể lại cho Bách Dạ. Nghe không Bách Dạ nói:
“Không ngờ một tập đoàn lớn như Lăng Thị lại chủ động đề xuất hợp tác.”
Quả thật là như vậy, điều Bách Dạ nói ai cũng hiểu.
“Nhưng điều đáng ngờ nhất ở đây là Tả Thị vậy mà lại dễ dàng đồng ý.” Bách Dạ nói tiếp.
Điều Bách Dạ vừa nói cũng là điều khiến An Kỳ suy nghĩ nãy giờ, dù có nghĩ thế nào cô cũng không hiểu tại sao. Bách Dạ thấy An Kỳ không nói gì đánh mắt nhìn vào gương biểu cảm của Bách Dạ phức tạp giống như muốn nói gì đó lại thôi, một lúc sau mới rời mắt đi.
Về tới Thương Thịnh, An Kỳ lại bắt đầu cắm cúi với đống tài liệu. Vì thời gian này là thời điểm mấu chốt, thành hay bại là đều nhờ vào giai đoạn này, từ trên xuống dưới ai ai cũng bận túi bụi, trên gương mặt người nào cũng nặng trĩu nhưng vì Thương Thịnh mà mọi người cũng rất cố gắng, làm việc hết năng suất.
Tả Dật cũng lái xe về Tả Thị, vừa mở cửa phòng đã thấy một người đàn ông đứng đó. Trên đường đi Tả Dật có nhận được cuộc điện thoại, anh nói cứ trực tiếp chờ anh trong phòng chủ tịch. Thấy đối phương, Tả Dật bình thản tiến tới bàn ngồi xuống. Thấy Tả Dật về, người đàn ông cất giọng cung kính:
“Chủ tịch.”
Tả Dật không nhìn đối phương nói:
“Điều tra ra sao?”
Sau khi nhận cuộc gọi từ Lăng Quân, Tả Dật đã sinh phần cảnh giác, trước khi đi anh đã căn dặn người đàn ông đi điều tra về toàn bộ Lăng Quân cũng như tập đoàn Lăng Thị. Trở về liền thấy người, xem ra đã hoàn thành.
Quả đúng như vậy, người đàn ông liền đưa tới một tài liệu, bên trong là những gì Tả Dật kêu điều tra. Đưa xong, người đàn ông nói:
“Về vị chủ tịch Lăng Thị, không biết ông ta đã dùng thủ đoạn gì mà nhận được toàn bộ sự tín nhiệm của các vị cổ đông, một bước tiến lên vị trí chủ tịch. Trước đó, cha ông ta Lăng Song đột nhiên có thông tin rằng đã từ trần, về điều này nội bộ trong Lăng Thị một thời gian lục đục. Không ai biết lý do.”
Tả Dật mắt nhìn vào tập tài liệu vừa nghe những lời mà người đàn ông đó nói.
Đột nhiên mất? Trên đời này chẳng có gì là tự nhiên cả. Nghe đến đây, Tả Dật đã đoán ra được điều gì, chỉ là anh cần xác thực lại.
Người đàn ông tiếp lời:
“Còn về Lăng Thị, từ sau vụ kiện 2 năm trước, có không ít tin rằng nhờ vào mối quan hệ mà không bị truy cứu trách nhiệm. Chỉ là...” Nói tới đây đột nhiên dừng lại.
Tả Dật lúc này mới nhìn lên:
“Chuyện gì?”
Người đàn ông nói:
“Chỉ là về người gửi đơn kiện, vẫn chưa tra ra.”
Tả Dật nghe vậy chợt đanh mặt lại. Một lúc sau nói:
“Tiếp tục điều tra, bằng mọi giá phải tra ra được.”
Người đàn ông nghe vậy đứng thẳng người:
“Vâng.” Nói là làm lập tức rời đi.
Tả Dật cũng không phải rảnh rỗi gì, đối với người khởi kiện anh có phần để tâm, cũng chính vì thế mà anh cho người đi điều tra nhưng lại không tra được gì, một chút cũng không. Mọi việc càng ngày càng rắc rối. Tả Dật lấy điện thoại gọi vào dãy số. Một lúc sau, cửa phòng mở toang
“Có chuyện gì mà gọi tôi tới vậy?” Trịnh Vĩ bước vào hỏi, ngồi xuống đối diện với Tả Dật.
“Tôi muốn cậu điều tra về cái chết của Lăng Song.” Tả Dật trực tiếp đi vào vấn đề.
Trịnh Vĩ nghe vậy có chút sửng sốt, đột nhiên bảo anh đi điều tra chuyện này, xem ra mọi chuyện không đơn giản
“Chuyện này có liên quan tới Tâm Phúc?” Để xác thực chi bằng hỏi cho chắc.
“Không, là liên quan tới Lăng Quân.”
Cái chết của Lăng Song không phải là tự nhiên, chắc chắn là có uẩn khúc trong đó. Vì việc này quá nhạy cảm nên Tả Dật đã kêu Trịnh Vĩ điều tra chưa không phải người vừa rồi.
“Vẫn chưa xác thực, chỉ là nghi ngờ thôi.” Tả Dật nói.
Không phải tự nhiên kêu mình đi điều tra, ít nhiều Trịnh Vĩ cũng nhận ra điều gì. Không nói thêm câu nào, lập tức bắt tay vào việc.
Là bạn bè lâu năm, Tả Dật tin tưởng vào năng lực cũng như tần suất làm việc của Trịnh Vĩ, việc này chắc không làm khó anh. Trịnh Vĩ bên ngoài trong vậy thôi chưa lúc vào việc rồi tì không khác Tả Dật là mấy. Mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, Tả Dật buông tập tài liệu xuống, mở máy tính lên làm việc của mình.