Tiếng nói vừa truyền đến lập tức cả ba người cùng quay lại. Trước mặt họ là một người phụ nữ, nhìn qua thì có vẻ người này đã ngoài 40, dáng người gầy gò ốm yếu, khuôn mặt đầy tàn nhan, hóp lại, nhìn trông rất khổ cực, rất đáng thương. Tầm nhìn của người phụ nữ chuyển tới bức tường trước mắt, ánh mắt người này đột nhiên xuất hiện những tia lửa hận, sắc lạnh, hai bàn tay người phụ nữ nắm chặt thành quyền, đôi môi nhợt nhạt mím chặt lại lẩm bẩm:
"Tìm thấy rồi, cuối cùng các người cũng tìm thấy rồi."
Mặc dù cả ba đều không nghe thấy người phụ nữ nói gì nhưng nhìn dáng vẻ của người đó thì chắc chắn là có liên quan tới số lượng ma tuý này.
"Xin hỏi cô là?" An Kỳ là người lên tiếng đầu tiên.
Người phụ nữ hướng mắt về phía An Kỳ, giọng nói có phần dịu đi:
"Cô là An Tổng phải không?"
Sau đó nhìn qua hai người còn lại:
"Hai vị đây là Tả Tổng và phó tổng Trịnh nhỉ?"
Cả ba sau khi nghe người phụ nữ nói vậy thì đều có phần ngây người, người phụ này lại biết bọn họ. Rốt cuộc người này là ai? Người phụ nữ ánh mắt nhìn ba người có vẻ đã tiêu tan hận ý xen lẫn vào đó là đôi chút vui mừng. Tả Dật nhìn người phụ nữ trước mắt, một lúc sau anh nói:
"Sao cô vào được đây?"
Người phụ nữ nghe Tả Dật hỏi vậy thì bật cười thành tiếng:
"Tôi sớm đã ở đây rồi."
Nói như vậy có nghĩa là trước khi họ đến thì người này đã có mặt ở đây từ sớm. Nhưng tại sao lại chờ tới lúc này mới xuất hiện? Còn cả hình như người phụ nữ biết rõ về lượng ma tuý này, nếu không tại sao lại có phần vui mừng như vậy?
"Vậy tại sao cô bây giờ mới xuất hiện?" Lần này là Trịnh Vĩ hỏi.
Người phụ nữ nói:
"Tôi là muốn các người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này."
Ý người đó nói là muốn bọn họ chính tay tìm và tận mắt thấy số lượng ma tuý này. Vậy thì chắc chắn người này biết rất rõ về nó.
"Tại sao?" Tả Dật hỏi.
"Không phải mấy người đang tìm người khởi kiện năm đấy sao? Tôi chính là người mà các người đang tìm." Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của Tả Dật mà nói.
Cuộc trò chuyện của bọn họ đã bị người phụ nữ nghe thấy hết. Cái mà ba người ngạc nhiên không phải chuyện này mà là câu nói vừa rồi.
"Có thể nói rõ ra không?" Trịnh Vĩ nói.
"Được thôi."
Cách đây 2 năm, có một vụ việc làm chấn động giới doanh nghiệp, tổng giám đốc của Tâm Phúc bị bắt vì có liên quan tới vận chuyển trái phép chất ma tuý. Nó đã tạo ra làn sóng dữ dội khắp dư luận hồi đó. Mọi chuyện cứ tưởng đã được giải quyết, sắp xếp ổn thoả nhưng không ngờ một đơn kiện trực tiếp đập thẳng vào mặt Tâm Phúc và đương nhiên không thể không liên lụy tới Lăng Thị. Người gửi đơn kiện giấu tên, không tiết lộ thanh danh khiến cho Lăng Quân lúc đó không thể tìm ra. Mặc dù mối quan hệ của ông rất rộng nhưng không biết làm cách nào mà người gửi đơn không thể tìm ra, thậm chí là ông ta đã lật tung cả thành phố mà cũng không có lấy thông tin gì. Đơn kiện được gửi đã làm mở ra một phiên toà, vì chuyện dính líu tới một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất nên có rất nhiều phóng viên. Người gửi đơn hôm đó không thấy mặt hay nói cách khác là khi đã gửi đơn lên toà thì hoàn toàn mất mặt. Thông qua số lượng ma tuý mà bên cảnh sát thu được cùng với lá đơn thì toà tuyến án tổng giám đốc Tâm Phúc lĩnh năm năm tù, còn về phía Lăng Thị lại không có vấn đề gì, điều này khiến cho những người có mặt trong phòng một phen bất ngờ, bàn tàn xôn xao, có người căm phẫn cũng có người thở phào. Việc được truyền ra ngoài, sau khi kết thúc toà án, tổng giám đốc Tâm Phúc ngay tức khắc bị đưa đi còn Lăng Quân thì không hề hấn gì. Khi ra tới ngoài, lập tức đám phóng viên chạy đến như ong vỡ tổ tới chỗ Lăng Quân:
"Lăng Tổng có thể cho biết tại sao giám đốc Tâm Phúc bị kết án mà anh thì không?" Một phóng viên hỏi.
Ngay lập tức là một tràng câu hỏi bay tới Lăng Quân nhưng ông ta không hề nói câu gì, ra hiệu cho người bên cạnh chặn đám phóng viên lại còn mình ung dung đi tới chỗ để xe lái đi. Tại một góc khuất, một người phụ nữ nhìn chăm chăm vào dáng vẻ của Lăng Quân, hai tay chợt nắm hặt ánh mắt sắc bén.
"Tôi sẽ cho ông mất tất cả, chờ đấy." Nói xong người đó rời đi.
Chân tướng của người khởi kiện năm đó đã được tiết lộ. Sau khi người phụ nữ thuận lại câu chuyện, một lúc sau An Kỳ nói:
"Vậy cô với tổng giám đốc Tâm Phúc có quan hệ gì?"
Câu hỏi này không phải Là An Kỳ thuận miệng, sau khi nghe câu chuyện mà người phụ nữ thuận lại An Kỳ đã thông một chuyện. Cái đơn kiện đó không phải là để nhằm vào vị tổng giám đốc kia mà là Lăng Quân. Xét cho cùng thì phải ngược lại, là Tâm Phúc bị dính líu tới chứ không phải là Lăng Thị. Bất quá chỉ là Tâm Phúc lúc đó là nằm dưới sự chỉ đạo của Lăng Quân, vì những gì có liên quan tới Lăng Thị nên bị vạ lây. Việc mà tổng giám giám đốc bị kết án xem ra là nằm ngoài dự đoán. Vì thế mà trừ là quan hệ mật thiết thì không có lý do nào khiến người phụ nữ làm vậy.
"Tôi là vợ của người đó." Người phụ nữ nói.
Nhận được câu trả lời của người phụ nữ, An Kỳ và Trịnh Vĩ không khỏi ngạc nhiên, Tả Dật nhưng lại không lấy một chút biểu cảm mà hỏi:
"Vậy tức là cô muốn mượn tay chúng tôi tìm ra chỗ giấu ma tuý?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ đáp chắc nịch.
Thật ra mà nói người phụ nữ cũng chỉ là muốn thử xem rốt cuộc Lăng Quân có phải hay không là giấu ma tuý ở đây. Ban đầu là nghĩ ông ta sẽ cất giấu ở nhà nhưng khi xét kĩ lại thì không đúng, một lượng ma tuý lớn như vậy giấu ở nhà không phải sẽ càng nguy hiểm hay sao. Vì thế mà người phụ nữ đã chờ sẵn ở đây, chờ có người tìm ra nó và cuối cùng cũng có kết quả. Vì trước cửa có dán tờ nghiêm phong nên người phụ nữ mới lấy một cuộn dây thừng dài, bên đầu dây còn gắn miếng sắt to có thể bám chắc vào sườn toà nhà lẻn vào từ cửa sổ tầng hai. Phải nói là người phụ nữ đã chờ ở đây cũng khá lâu thậm chí là có chút tuyệt vọng, nhưng không ngờ ông trời lại giúp, một hôm khi người phụ nữ đứng bên trong toà nhà quan sát xuống thì bất chợt bắt gặp cảnh An Kỳ và Lăng Tổng nói chuyện với nhau, một lúc sau thì thấy bọn họ bước vào quán cafe gần đó thì chợt Tả Dật xuất hiện cũng vào trong. Người phụ nữ đó nghĩ chắc hẳn hai người này có chuyện gì đó muốn bàn với Lăng Quân. Hôm khi An Kỳ và Tả Dật đi khảo sát, chính người phụ nữ là người đã khắc lên hai bên tường dòng chữ "đi chết đi" là muốn đánh động tới hai người họ.
"Nếu nói vậy thì chuyện thi thể chắc cô biết chứ? Là cô giấu đi sao?" Trịnh Vĩ hỏi người phụ nữ.
Nghe vậy người phụ nữ tức giận:
"Không đời nào tôi làm chuyện thất đức như vậy. Là mấy người không biết, thi thể đó là chồng tôi."
Lần này không chỉ riêng An Kỳ và Trịnh Vĩ mà ngay Tả Dật cũng ngạc nhiên. Về thi thể anh biết chắc là đó là người trong cuộc nhưng không ngờ lại là tổng giám đốc Tâm Phúc.
"Không phải chồng cô đang thực thi án phạt sao?" An Kỳ hỏi.
"Đúng là thời gian này anh ấy đang thực thi án phạt, nhưng cách đây một năm, do anh ấy có hành vi hối cải, làm công ích tốt nên được giảm án xuống còn hai năm, nhưng thật không ngờ. Cách đây vài hôm tôi nhận được tin anh chết, lúc đó tôi tức tối chạy tới trạm giam thì người ở đó bảo xác đã có người đến nhận. Lúc đó tôi rất hoảng loạn và không hiểu ai lại đi nhận thi thể, chống tôi người nhà đã mất chỉ có hai vợ chồng nương tựa vào nhau. Tôi có gặng hỏi người đó nhưng anh ta dứt khoát không nói, tôi túng quá làm liều liền lấy con dao ra kề vào cổ mình, thấy tôi làm vậy anh ta liền hoảng sợ nói là người Lăng Thị đến nhận. Tôi nghe xong thì lập tức chạy tới đây, đi tìm xung quanh thì phát hiện tại nhà kho tầng hai có mùi máu tanh, tôi tiến tới mở cửa thì thấy thi thể anh ở đó." Nói tới đây người phụ nữ bật khóc.
Tấm chân tình của người vợ dành cho chồng mình, không ai là không hiểu. Người phụ nữ vì chồng mình đã đã gồng bản thân đi tìm chân tướng.
"Tại sao cô biết Lăng Quân sẽ cho người đưa thi thể tới đây?" Tả Dật hỏi.
Người phụ nữ nói:
"Tôi chỉ là đoán, lúc đó ngoài chỗ này ra tôi không thể nghĩ ra chỗ nào được nữa."
Nói tới đây đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói:
"Có vẻ đông đủ nhỉ?"
Bốn người xoay người lại, đối phương chính là Lăng Quân.
"Biết hết rồi sao?" Thấy cảnh tượng trước mặt Lăng Quân nói. Đột nhiên ông ta chuyển ánh mắt tới người phụ nữ đối diện:
"Vị đây là?"
Người phụ nứ nhìn Lăng Quân hừ lạnh:
"Ông không cần biết tôi chỉ cần tôi biết rõ ông là được rồi."
Nghe người phụ nứ nói vậy Lăng Quân bật cười:
"Người này là bạn của ba vị sao?" Nói xong liền nhìn ba người còn lại.
Người phụ nữ không để ba người tiếp lời liền nói:
"Ha ha ha ai cũng nói Lăng Tổng là người thông minh, hiểu biết, xem ra tất cả chỉ là lời đồn thổi."
Lăng Quân nhìn người phụ nữ nhíu mày:
"Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ chuyện gì thì phải?"
Người phụ nữ vừa cười vừa nói:
"Ông không bỏ lỡ gì cả ngược lại là đằng khác, ông chính là nhân vật chính của câu chuyện đấy."
Lăng Quân "ồ" lên một tiếng nói:
"Vậy sao? Có thể cho tối biết là chuyện gì được không?"
Lúc này người phụ nữ thu lại điệu cười:
"Đương nhiên là chuyện ghê tởm của ông rồi. Quân giết người."
Thấy người phụ nữ lên án mình, Lăng Quân cho hai vệ sĩ tiến tới, mỗi người một đầu tóm lấy người phụ nữ, An Kỳ và Trịnh Vĩ thấy vậy định tiến lên thì bị Tả Dật ngăn lại. Lăng Quân từ từ tiến tới bên người phụ nữ:
"Vị này có vẻ ăn nói lung tung rồi đấy, tôi nào có giết người. Mà hình như chúng ta chưa từng gặp mặt thì phải."
Người phụ nữ nghe vậy thì đột nhiên cười phá lên:
"Ha ha ha, chưa từng mặt mặt sao? Ha ha ha, chắc ông không thể ngờ được rằng tôi chính là người gửi đơn kiện năm đó đâu."
Nghe người phụ nữ vừa cười vừa nói, Lăng Quân tiếp lời:
"Ra là vậy, thậy không ngờ đấy."
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Lăng Quân ánh mắt căm phẫn:
"Không phải giả vờ, trả chồng lại cho tôi."
Lăng Quân thấy người phụ nữ nhìn mình đòi người thì bật cười:
"Trả ai? Tôi đâu lấy thứ gì của cô."
Thấy Lăng Quân phủ nhận việc mình đã làm, không biết từ đâu người phụ nữ trên tay cầm con dao đâm thẳng vào tay hai người vệ sĩ đang giữ chặt mình. Bị đâm đột ngột, người Lăng Quân lập tức buông tay, người phụ nữ thừa dịp thoát ra lao thẳng về phía Lăng Quân:
"Tao giết chết mày."
Lăng Quân thân thủ nhanh nhẹn, ngay tức khắc nắm lấy tay cầm con dao của người phụ nữ lộn lại, đoạt lấy rồi đâm thẳng vào bụng người phụ nữ. Người phụ nữ bị đâm trúng, lập tức ngã xuống, cố gắng ngước lên nhìn Lăng Quân giọng lắp bắp:
"Mày, mày... rồi sẽ phải trả giá." Sau câu nói đó thì người phụ nữ nằm bất động.