Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 70



Ngày 7 tháng 7, cứ vào ngày này hàng năm hai người lại đến đây thăm mộ người đàn ông, mặc dù điều này không thể làm nguôi ngoai đi sự đau lòng mất mát cùng hận thù của người nhà bên đó. Biết là vậy nhưng cảm giác tội lỗi áy náy sự việc xảy ra trong quá khứ khiến hai người phần nào muốn làm gì đó để bù đắp.

Sắc trời hôm nay có phần âm u, thi thoảng có những cơn gió thổi qua khiến lá trên cành khẽ đung đưa. Hôm nay là ngày giỗ của người trong mộ, còn nữa, là ngày thất tịch.

Hôm nay vô cùng đặc biệt.

Ngôi mộ mà An Trạch và đang đứng cách khá xa với chỗ An Trác nhưng họ biết là ông ta ngày hôm nay cũng sẽ đến nơi này. Bởi sự việc năm xưa cũng có liên quan đến một người.

"Đã từng ấy năm, tôi chưa bao giờ quên được cảm giác lúc đó."

nhìn vào bức ảnh được khắc trên bia mộ mà nói. An Trạch ôm lấy đôi vai vợ mình, ông cũng không khác bà là bao bởi lẽ hai người dần dần đã mặc cảm với chuyện đó. Con người đôi khi sẽ có những cảm xúc khó nói thành lời, thậm chí theo thời gian mà dần trở thành sự hiểu lầm đối với người xung quanh.

"Hai người còn mặt mũi tới đây?"

Giọng nói này An Trạch và dù cho chết cũng không bao giờ quên hoặc cũng có thể là muốn cũng không được. Người tới là Tả Diên Nghi.

Ba người từ sau sự việc xảy ra thì đây chính là lần đầu họ chạm mặt nhau, không ngờ là lại tại đây trong hoàn cảnh này. An Trạch bất giác nhìn bức ảnh trên bia mộ.

"Chị Tả, chúng tôi thực sự muốn đến thăm cháu."

Tả Diên Nghi đùng đùng lửa giận nhưng kịp thời áp chế lại, bà không muốn làm vấy bẩn đôi mắt của con trai bà cho dù thằng bé đã mất:

"Cháu nào của hai người. Nhà chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào với các người cả. Còn nữa, đừng gọi thân thiết như vậy."

Kể từ khi Trương Tử Hùng mất, năm nào An Trạch và cũng đến đây nhưng khong hề đụng mặt Tả Diên Nghi, năm nay lại bất ngờ gặp hay do họ đi quá sớm. Thực ra cái gì cũng có nguyên nhân của nó. An Trạch nắm chặt lấy tay vợ mình, ông nhìn người mà cả gia đình ông đã nợ họ hẳn một mạng, mặc dù biết bây giờ nói gì thì người ta cũng sẽ cho là giảo biện nhưng họ không thể cứ im lặng mà rời đi.

"Trương phu nhân, chúng tôi biết là chị không muốn nhìn thấy cảnh tượng nay, nhưng trong chuyện đó tôi và vợ mình cũng có phần trách nhiệm."

Tả Diên Nghi nghe An Trạch nói như là bà đang nghe chuyện cười:

"Trách nhiệm? Ông nói không sai, nhưng tôi thấy mấy người không có thành ý cho lắm."

Cái thành ý mà bà nói ở đây hai người họ đương nhiên nghe ra nhưng họ cũng không biết con gái mình hiện đang ở đâu, hôm qua ông có gọi điện cho An Kỳ nhưng hoàn toàn gọi không được, gọi cho Bách Dạ thì anh cũng không nói chính xác vị trị của cô. Nhưng chuyện đến đây, căn bản An Kỳ hoàn toàn không biết, không phải do vợ chồng An Trạch khôn nói mà là do cô hoàn toàn không nhớ gì cả.

"Chuyện đi thăm này cũng không thể hoàn toàn trách con bé được."

An Trạch nói. Tả Diên Nghi có phần nghi ngờ câu nói của ông:

"Ngài An đây nói vậy là có ý gì? Hoàn toàn không thể trách?"

Chuyện này hai người đã giấu kín mấy năm nay, họ muốn bọn họ chịu hết trách nhiệm về mình, biết làm như vậy là ích kỷ nhưng sự cố ngoài ý muốn đó họ không thể làm khác, đã đến nước này thì không thể giấu mãi được:

"Con bé hoàn toàn không nhớ gì."

Tại bệnh viện, Tả Dật sau khi nghỉ ngơi được một lúc tỉnh dậy liền không thấy An Kỳ đâu, cho là cô đã về, đột nhiên cảm thấy có phần mất mát. Chưa đầy một lúc sau cửa phòng bệnh chợt mở, Tả Dật quay lại nhìn có phần bất ngờ. Người vào là An Kỳ, trên tay cô cầm một hộp cháo.

"Cô chưa về sao?"

An Kỳ có chút khó hiểu với câu hỏi vừa rồi, để hộp cháo xuống bàn nói:

"Tôi thấy anh cả sáng nay chưa ăn gì nên chạy ra mua cháo cho anh, tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi. Mà tôi có để túi sách ở đây mà."

Tả Dật nghe vậy giờ mới để ý quả thực là túi sách của cô còn ở đây, sao lúc đó anh lại nghĩ như vậy.

"Cảm ơn."

Tả Dật đang định ngồi dậy thì bị An Kỳ cho nằm trở lại, anh đưa mắt nhìn cô.

"Bác sĩ có nói không được để anh bước xuống giường, phải nằm im ở đó."

Tả Dật chợt cười nói:

"Tôi chỉ ngồi dậy để ăn sáng thôi mà."

An Kỳ nhất quyết không để anh làm theo ý mình, cô vừa lấy cháo vừa nhìn anh nói:

"Ngồi cũng không được."

"Là bác sĩ nói sao?"

"Tôi nói." An Kỳ trả lời chắc nịch.

Tả Dật đúng là không ngồi lên nữa, anh lấy tay chỉ vào hộp cháo cô đang cầm mà nói:

"Vậy sao tôi ăn được?"

An Kỳ lần này không trả lời, cô cúi xuống ấn vào nút bên cạnh khiến phần đầu nhô lên, sau đó cô lấy múc một thìa cháo vừa đủ thổi thổi qua rồi đưa tới chỗ anh.

Tả Dật vị hành động là cho ngớ người, anh không ngờ là cô trực tiếp đút cho mình, ánh mắt nhìn cô. An Kỳ bị anh nhìn có phần mất tự nhiên:

"Thế anh có ăn hay không?"

Tả Dật không nói lời nào trực tiếp ăn thìa cháo mà An Kỳ đút cho. Cũng chỉ là cho ăn thôi mà nhưng khi khuôn mặt của anh gần cô An Kỳ bỗng nhiên có phần hồi hộp. Còn Tả Dật ngày thường anh đặc biệt không thích mấy thứ này, ngừoi khác đút ho ăn lại càng không nhưng hôm nay lại thấy ngon miệng lạ thường, bản thân cũng tận hưởng cảm giác mà bấy lâu nay anh không bao giờ nghĩ tới.