Trương Tử Hùng và An Kỳ trên xe thầm cầu cho chiếc xe tải có thể chạy nhanh hơn một chút, khi họ ngửi thấy có mùi khét lạ không ai nói với ai câu nào mà chỉ bốn mắt nhìn nhau, lo lắng.
Mùi càng ngày càng rõ hơn, Trương Tử Hùng nắm chật lấy tay An Kỳ hơi đẩy cô ra rìa ngoài cánh cửa, nếu như có gì bất chắc anh sẽ không để cho cô phải nguy hiểm theo mình, một mình anh là đủ rồi.
"Anh làm gì vậy?"
An Kỳ nhận ra được điều lạ, đột nhiên Tử Hùng lại đẩy mình áp sát cánh cửa cô đã hiểu ra, là anh muốn đẩy cô ra. Ngay tức khắc định dịch người lại thì bị Tử Hùng dùng sức áp chặt hơn:
"Nghe anh."
An Kỳ sao có thể mặc cho lúc này anh làm vậy, nhưng chưa kịp làm thì đột nhiên chiếc xe tải không biể là vô ý hay cố ý mà va mạnh vào thân xe làm cho chiếc xe của hai người cứ thế mà mất kiểm soát lăn ra kia đường sau đó như bị ma đuổi mà phóng vụt đi.
Trương Tử Hùng phản xạ rất nhanh, ngay sau kho chiếc xe tải va chạm mạnh anh đã ngay tức khắc mở cửa đẩy An Kỳ ra khỏi:
"Mau chạy."
Chiếc xe bị một lực đó của Trương Tử Hùng mà lăn nhiều vòng đến kia đường.
An Kỳ bị đẩy ra khỏi bàng hoàng ngã nhào xuống đất, vội vàng chống tay xuống dùng sức đứng dậy, nhìn thẳng về bên đường thì thấy chiếc xe đang bốc cháy ngày càng to. Không còn nhận ra hình dạng của xe ra sao, An Kỳ mở to hai mắt đồng thời hốt hoảng chạy đến, nhưng vì lửa quá to cô không thể đến gần, toàn thân cô đông cứng lại, nhiều lần muốn chạy vào nhưng không thể.
Cho đến khi xe cháy hoàn toàn chỉ còn lại một đống đen khét lẹt, An Kỳ chạy tới ngay bản thân cô cũng không thể nhận ra hình dạng của Trương Tử Hùng. Quần áo trên người anh bị cháy đen, cả tay chân đều không còn nguyên vẹn nhất là khuôn mặt, tất cả đều không toàn vẹn như cũ.
Chết cháy.
Ngay thời khắc mà anh đẩy cô ra thì An Kỳ không nghe thấu bất kì âm thanh nào ngoài tiếng phát nổ, âm thanh của anh một chút cũng không có, đám cháy diễn ra quá nhanh đến mức Trương Tử Hùng không kịp thét lên thì tất cả đã kết thúc.
Tử Hùng chết rồi, bạn trai cô cứ như vậy mà ra đi. Tất cả diễn ra quá nhanh đến mức không thể ngờ.
Trương Tử Hùng vì cứu cô mà chết, nếu như không bởi cô thì anh sẽ không chết, nếu như không suy nghĩ cho cô thì anh đã sống, tất cả là tại cô. Chính cô đã giết chết bạn trai mình. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại những câu như vậy cho đến khi không còn cảm nhận được gì.
An Kỳ vì quá sock nên bị ngất xủi tại chỗ đến khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Sự việc xảy ra quá sức chịu đựng cộng thêm chính bản thân lại là người chứng kiến từ đầu đến cuối, An Kỳ không còn nhớ gì về vụ tai nạn, kể cả Trương Tử Hùng.
Không muốn con gái mình phải nhớ lại khiến bản thân đau khổ, An Trạch không cho phép ai nhắc đến về tai nạn hay là Trương Tử Hùng, mọi trách nhiệm ông tự đổ về mình cho rằng đây là ông đang bảo vệ con mình.
"An Kỳ, An Kỳ."
Bên tai bỗng truyền đến giọng nói, An Kỳ từ từ mở mắt thì thấy mình đang nằm rên giường, bên cạnh Tả Dật hai tay nắm chặt lấy cô mà gọi tên cô.
Sau khi Tả Dật ôm cô vào lòng, An Kỳ đã nhớ lại toàn bộ, rất chân thật. Đột nhiên thấy tầm nhìn hơi mờ, cô đưa tay còn lại chạm vào thì nhận ra bản thân đang khóc, hốc mắt cô đỏ hoe. Đây là lần đầu An Kỳ khóc, ngay cả khi cô chứng kiến cái chết của Trương Tử Hùng một giọt nước mắt cũng không rơi, cũng vì quá ngạc nhiên quá đau lòng nên không thể khóc. Hiện nay khi quá khứ đó trở về, bản thân lại rơi nước mắt.
An Kỳ ngồi dậy, đôi mắt còn chút đỏ nhìn Tả Dật. Anh chưa từng thấy một An Kỳ như vậy, trong lòng khó chịu vô cùng kéo cô lại ôm chầm lấy:
"Mọi chuyện đã qua, đã là quá khứ thì hãy để nó trở thành quá khứ, hiện tại là quan trọng."
Anh không thể nói cô hãy buông bỏ tất cả, anh không có tư cách đấy. Dù sao người đó cũng là người mà cô đã từng yêu sâu đậm, đã từng ấy năm không thể nói buông là buông ngay được, cô cần có thời gian.
Lựa chọn yêu cô, Tả Dật cũng phải đấu tranh đến cùng, đấu tranh với mọi người trong nhà, với người nhà An Kỳ và với chính mình. Anh không muốn tình yêu của mình lại trở thành gánh nặng cho cô, trở thành sự tự trách ánh náy của cô.
Anh là anh, Trương Tử Hùng là Trương Tử Hùng, quá khứ của cô anh có thể không tham gia nhưng hiện tại, tương lai của cô tất cả sẽ có anh, sẽ có sự xuất hiện của anh.
Tả Dật không phải thay thế anh họ mình tiếp tục yêu cô, mà là người bắt đầu yêu cô của hiện tại, cùng quá khứ không chít liên quan. Rồi sẽ đến lúc cô sẽ nhìn nhận ra được tầm lòng của anh, tình cảm của anh dành cho cô.
An Kỳ níu chặt sau lưng Tả Dật, giọng nói vì khóc mà cũng lạc hẳn đi:
"Là tôi đã giết chết anh ấy."
Tả Dật sợ nhất chính là cảnh tượng này, anh sợ một khi tỉnh dậy cô sẽ đổ mọi trách nhiệm lên mình, cô không phải là người tiêu cực như vậy.
"An Kỳ, tôi biết là em rất khó chịu, rất đau lòng."
Tả Dật bỗng đẩy cô đối diện với mình, lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại:
"Nhưng không được tự rằn vặt mình thanh ra thế này, em em bộ dạng bây giờ của em xem, rất khiến người khác đau lòng."
Anh nói sẽ chăm sóc cô, sẽ không để cô phải chịu đựng thêm đau khổ nào nữa, anh nói được là làm được.
An Kỳ nhìn vào đôi mắt Tả Dật, bỗng thấy phản chiếu gương mặt mình trong đó.
"Anh, thật sự yêu tôi sao? Không thấy ghê tởm sao?"
Tả Dật kinh động khi nghe cô hỏi vậy nhưng ngược lại vô cùng xót xa:
"Không cho phép em nói như vậy. An Kỳ em nghe rõ, em là người phụ nữ mà Tả Dật này yêu, không ai có quyền được chê bai phản đối, cả em cũng vậy."
An Kỳ đối diện với người đàn ông vừa mới có lời tuyên bố độc chiếm kia mà nói:
"Anh thật..."
Nhưng lời cửa chưa nói hết, hai chữ "ngông cuồng" đã bị nuốt trọn bởi nụ hôn của Tả Dật. Anh không cho cô nói thêm bất kì từ nào tự là tổn thương mình nữa. Nụ hôn của Tả Dật đặc biệt dịu dàng, giống như đang cố xoa dịu đi nỗi đau của cô, anh muốn cho cô biết là anh đang đau lòng cho cô, là anh xót cho cô.