Bữa cơm này mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau, nói thật ra An Kỳ khi đó đã vô tình vướng vào mớ hỗn độn do người lớn gây ra. Con cái sai lầm khi sa vào mối tình vốn không thuộc về mình, nói như vậy thì con cái có sai một thì người làm cha làm mẹ lại sai mười.
Lúc đó vốn An Trác cũng không phải không nhìn ra rằng bản thân con gái ông ta đã tự mình cuốn vào tình cảm người khác nhưng lại chính vì hành động sai lầm của An Trác đã một lúc tước đi hai mạng người, trong đó có con gái mình.
An Kỳ sau khi cùng ba mẹ dùng bữa, cô mang theo tâm trạng mà lên trên phòng. Việc gì làm thì vẫn phải làm, cho dù bây giờ có hối hận đi chăng nữa thì đã không còn kịp nữa rồi. Cô biết ba cô một khi đã nói là sẽ ra đầu thú thì chắc chắn ông sẽ thực hiện, mặc dù đã năm năm nhưng trong suốt khoảng thời gian đó cô cá chắc bản thân ông cũng không thoải mái như thể hiện là bao nhiêu.
Nghĩ tới chiều nay đi làm, cô cảm thấy có chút phiền não. Chiếc túi cô ném cạnh giường thì đột nhiên điện thoại bên trong chợt đổ chuông. An Kỳ mò mẫm vào trong rút điện thoại ra, tên hiển thị là Tả Dật.
“Alo.”
“Nói chuyện sao rồi?”
An Kỳ trong lòng thở dài, ngồi xuống giường nói:
“Nói xong rồi. Ba em, ông muốn đi tự thú.”
Tả Dật bên kia cũng không cần hỏi thêm nhiều cũng biết được chuyện mà Tả Diên Nghi nói đúng là thật, ba cô ấy cũng có chút liên quan.
Tả Dật bỗng hỏi:
“Giờ em có thời gian không?”
An Kỳ có chút khó hiểu, rõ ràng hai người vừa mới gặp nhau cách đây chưa đầy ba giò đồng hồ, nhanh như vậy sao.
“Có chuyện gì sao?”
“Họ muốn gặp em.” Anh lãnh đạm nói.
Giờ đã hiểu, mặc dù anh không nói rõ cụ thể nhưng cô cũng biết “họ” ở đây là ai.
Còn ai vào đây ngoài Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ.
Nói mới nhớ, lúc sáng bốn người còn đang có mặt tại phòng bệnh của Tả Dật nhưng bất chợt cô ngất đi, đến khi tỉnh lại thì chỉ thấy có mỗi Tả Dật, còn ba mẹ anh lại không thấy đâu. Quả thật là cô đã quên mất họ rồi.
“Bây giờ luôn sao?”
Có vẻ như ba mẹ đang ngồi nay cạnh, Tả Dật mất vài giây mới nói:
“Ừm, bây giờ. Anh sẽ tới đón em.”
Vốn là nói cô sẽ tự đi xe nhưng chợt nhớ lại là xe cô vẫn còn đỗ ở bệnh viện, lúc đến dinh thự Tả Diên Nghi là đi xe của anh.
“Vậy được, em chờ anh ở nhà.”
Nói xong cô gọi cho Bách Dạ:
“Bách Dạ, giờ anh có bận gì không?”
Đầu giây bên kia nhanh chóng nói:
“Dạ không. Tiểu thư có việc gì phân phó?”
“Anh đến bệnh viện lấy xe giúp tôi, xe tôi đậu ở đó.”
“Dạ vâng.”
Bách Dạ cũng không hỏi gì thêm trực tiếp nhận lời. Chuyện của hai gia đình Bách Dạ cũng biết, lúc cô nói anh đi lấy xe hộ mình Bách Dạ cũng đã đoán ra được.
An Kỳ thay bộ mượn của Hạ Lâm ra, giờ cũng không cần phải cải trang nữa. Cô lấy trong túi một bộ rồi mặc lên, quả thật đồ của mình thoải mái hẳn, cũng không thấy gượng gạo.
Sửa soạn xong xuôi, An Kỳ xuống nhà thì thấy ba mẹ đang ngồi uống trà ở đó:
“Con đi làm sao? Giờ vẫn còn sớm mà?” Thấy cô xuống Gia Nguyệt hỏi.
An Kỳ có chút không biết nói thế nào, họ cũng mới vừa nói chuyện với nhau bây giờ cô lại phải đến nhà gặ ba mẹ người ta, nhưng cũng không thể nói dối được.
“Tả Dật vừa gọi nói hai bác bên đó muốn gặp con.”
An Trạch và Gia Nguyệt nhất thời sửng sốt nhưng cũng còn ý định ngăn cô lại, An Trạch xua tay nói:
“Đi đi, trước sau gì cũng phải nói rõ ràng.”
Chuyện đã đến nước này, ngăn cản cũng không có tác dụng gì nữa. An Kỳ chào ba mẹ rồi ra cửa. Chừng hơn một phút, Tả Dât lái xe tới, anh bước xuống đi đến trước mắt mở cửa giúp cô, An Kỳ có phần ngây người. Hành động của anh nếu như ai không rõ ngọn ngành thì nghĩ anh là đang nóng ruột dẫn người yêu về ra mắt.
Tả Dật có vẻ nhận ra được cô đã thay bộ quần áo sáng nay, không tự chủ mà muốn cười:
“Thay quần áo rồi sao?”
An Kỳ cũng không nghĩ rằng anh nhanh như vậy đã phát hiện, giống như bản thân làm điều gì xấu bỗng chột dạ:
“Dù sao cũng được báo trước, thời gian cũng đủ để thay một bộ.”
Tả Dật khéo miệng nhếch lên, đúng là không nhịn được nổi dáng vẻ của cô lúc này, đành ép bản thân không được làm quá anh thay đổi chủ đề:
“Khi anh về tói nhà thì ba mẹ đã ngồi chờ ở đó, họ bảo anh đưa em đến gặp nói chuyện.”
Nghe anh nói cô bắt được trọng điểm:
“Anh không về nhà riêng sao?”
Tả Dật lắc đầu nói:
“Lúc đầu định vậy nhưng bà ta lại gọi điện cho ba anh, biết chuyện nên ba đã bảo anh về đấy.”
Chuyện hai người đến “phá rối” dinh thự Tả Diên Nghi nhanh như vậy ba ta đã gọi tới cho Tả Nghiêm, chắc hẳn là rất sợ anh thực sự sẽ đưa chuyên ra hầu tòa. Cách xử lý này có phần hơi trẻ con thì phải.
“Họ sẽ không làm khó em, không cần căng thẳng.” Tả Dật nói.
An Kỳ có chút buồn cười. Cô nào có căng thẳng như anh nói chỉ là chuyện có hơi đột ngột cô nhát thời tiếp nhận được. Anh như này cũng không cần nói quá lên như vậy. Với lại mọi chuyện đã rõ như vậy, chứng cứ cũng đang nằm trong tay cô, họ có muốn làm khó e rằng cũng không được như ý.