Tả Dật nắm chặt tay An Kỳ, quá khứ của cô anh không có mặt nhưng cũng không phải vì vậy mà khi bất kì ai nhắc đến chuyện tình giữa An kỳ và Trương Tử Hùng là anh phải có thái độ nào khác. Đấy là chuyện trước đây, mà đã là chuyện đã qua thì cũng không cần phải để ý làm gì bởi chẳng phải hiện tại hai người đã chính thức đến với nhau rồi sao, ở hiện tại anh đã ở bên cạnh cô và cô cũng ở bên cạnh anh. Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ để anh không cần bận tâm rằng trước đây giữa hai người họ đã trải qua những gì.
Ngô Ánh Đồng thẫn thờ đừng sau nhìn bóng lưng hai người rời đi, bỗng bà gọi với lại:
“Tiểu Kỳ.”
Bước chân đang đi của cô bất chợt dừng lại, cô không quay đầu nhưng cũng không bước tiếp mà chỉ đứng đó.
Ngô Ánh Đồng biết cô vì tiếng gọi của mình mới dừng lại, bà nói:
“Nếu cậu thanh niên này là người con đã chọn, ta vui mừng cho con, chỉ cần con hạnh phúc.”
Chuyện của con gái bà đế một nữa lời bà cũng không bao giò trách An Kỳ bởi vì bà biết trong chuyện này cô không có lỗi, chỉ khi cô biết được An Tuệ Như thật lòng thích Trương Tử Hùng thì mọi chuyện cũng đã rồi. Từ trước đế nay, dù không mấy ra vào nhà họ An bọn họ nhưng ba đối với An Kỳ là thật lòng, vậy nếu như cô đã tự chọn lựa cho mình một người đàn ông thì bà thật tâm vui thay cho cô, chúc phúc cô chỉ cần cô được vui vẻ.
Toàn thân chợt cứng đờ, bàn tay cô bất giác siết chặt lại. Cô biết Ngô Ánh Đồng đối với cô có biết bao nhiêu thiện cảm và cũng vì vậy mà bà luôn đối xử tốt với cô, ngay chính hiện tại mà bà vẫn còn chúc phúc cho cô An Kỳ cảm thấy sống mũi chợt cay cay nhưng cô không khóc, chỉ là nhất thời không biết phải nói sao cảm xúc cứ vậy mà tuôn trào. Nhận thấy được sự khác thường của cô, Tả Dật cũng biết anh chỉ nhẹn nhàng xoa xoa lòng bàn tay đang siết chặt của cô, không quay đầu mà nói:
“Bà Ngô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy chịu bất kì tổn thương nào nữa. Cảm ơn bà đã chúc phúc cho chúng tôi.”
Ngô Ánh Đồng đằng sau nở nụ cười nhẹ, nói:
“Vậy thì tốt rồi.”
Sau câu nói của anh An Kỳ xoay hẳn người lại nhưng cô chỉ thấy bóng lưng đang rời đi của bà. Tả Dật cũng nhìn theo, ánh nhìn dịu dàng nhìn xuống nói:
“Mình đi thôi.”
Hai người họ cứ vậy mà đi thẳng đến bên mộ của Trương Tử Hùng. Đây là lần đầu tiên cô đến thăm anh sau vụ tai nạn đó, đương nhiên là lúc đó An Kỳ mất kí ức nên không thể đến, bây giò khi đã nhớ lại toàn bộ thì cô thấy việc này là rất cần thiết.
Bức ảnh chàng trai hiện rõ trước mắt hai người, ánh mắt đầy tình thương, dịu dàng nhưng chỉ tiếc số phận quá ngắn ngủi, dù có thể nào thì anh vẫn mãi là một chàng trai tuổi đôi mươi không bị thời gian che lấp.
Đối với Tả Dật mà nói, từ sau khi chuyện trong gia đình xảy ra thì đây cũng là lần đầy anh gặp lại anh họ mình, chỉ là không ngờ lại trong hoàn cảnh này. Nói như nói không buồn thì là nói dối, dù sao giữa hai nguwofi cũng đã có khoảng thời gian thân thiết bên nhau, trong lòng đương nhiên có chút mất mát.
“Tử Hùng, em đến thăm anh đây.”
An Kỳ nhìn bia mộ của chàng trai mà nói. Cô phải kìm nén sự xúc động như thế nào mới có thể nói ra câu chào hổi nhưu vậy. Dù chỉ là một lời bình thường nhưng đối với An kỳ mà nói nó như đã lấy gần hết dũng khí của cô. Hai người bị một sự viếc vô tình mà chia cách âm dương trong lúc tình cảm còn đang nặn nồng, không cãi vạ mà thậm chí là đang hưởng bầu trời chỉ dành cho hai người họ nhưng đến cuối cùng kết cục lại bị biến thành thảm kịch.
“Xin lỗi vì cho đến tận giờ mới đến thăm anh, anh không giận em đấy chứ?”
Đã năm năm, trong thời gian này cô hoàn toàn không nhớ tới có sự xuất hiện của anh, người đàn ông luôn yêu thương cô, bao bọc cô, sẵn sàng làm tất cả cho cô ấy vậy àm cô lại nỡ quên từng ấy năm.
An Kỳ tự trách bản thân, một mình anh phải chịu sự giá lạnh, cô đơn ở nơi hoang vu này vậy mà cô lại không hề hay biết. Bỗng bên vai chịu một sức nặng, An Kỳ quay lại thì thấy cánh tay Tả Dật đang đặt lên vai mình.
“Anh ấy không giận em đâu.”
An Kỳ có chút bàng hoàng với câu nói của Tả Dật:
“Anh nói sao?”
Tả Dật không nhìn cô mà nhìn chàng trai trên bia mộ, ánh mắt lắng đọng:
“Anh ấy thương em như vậy, làm sao có thể giận em được? Mà anh ấy cũng không muốn nhìn thấy người con gái mình yêu thương tự trách trước mắt mình nhưu vậy đâu.”
Câu cuối cùng anh nói đã chạm vào đáy lòng cô.
Người con gái mình yêu thương.
Sáu chữ này nghe thì cô vẻ thấy anh rất bình tĩnh, nhưng cô biết là anh cũng phải kìm nén mới có thể nói ra được. Anh yêu cô, từ khi hai người chính thức anh chưa lần nào hỏi chuyện giữa cô và anh họ mình, anh chỉ đơn giản là muốn hiện tại yêu thương cô, che chở cho cô còn những chuyện khác anh không để tâm. Dù là vậy nhưng trong lòng anh ít nhiều cũng để ý tới chuyện của hai người, chỉ là tình yêu của anh dành cho cô còn lơn hơn điều đó.
Cô muốn nói rằng người đàn ông này chính là bạn trai của cô, là người cho cô dũng khí tiếp tục yêu một lần nữa.
Tả Dật nhìn thấu được điều đó, anh nở nụ cười dịu dàng nhìn cô:
“Anh chắc anh ấy nhìn thấy được chuyện của chúng ta.”
Biết anh hiểu được ý muốn vừa rồi của cô, An Kỳ có chút xấu hổ nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc. Có được một người đàn ông như vậy yêu thương mình, ông trời quả là chiếu cố cho cô quá rồi.
Hai người rời khỏi nghĩa trang, chợt điện thoại An Kỳ đổ chuông. Nghe xong, sắc mắt cô có chút khác lạ, Tả Dật quay sang:
“Có chuyện gì vậy?”
An Kỳ cầm chặt lấy điện thoại nói:
“Mẹ em vừa gọi, bảo bố đã đến đồn công an tự thú.”
Chuyện này buổi sáng họ cũng đã đề cập tới nhưng khi bây giờ nghe mẹ nói vậy An Kỳ cũng có chút thấp thỏm, lo lắng.
“Em muốn đến đó không?”
An kỳ nhìn anh, phải mất một lúc sau đó cô mới nói:
“Anh đưa em qua đó đi, em muốn gặp ba.”
Tả Dật lần này không nói chỉ cho xe chạy thẳng tới đồn cảnh sát. Suốt dọc đường đi hai người họ không nói câu gì, An Kỳ trong lòng đang rối bời không muốn nói chuyện, Tả Dật anh biết tình trạng của cô hiện tại nên cũng không nói lời nào, hai người cứ như vậy mà đến đồn cảnh sát. Xuống tới nơi thì Tả Dật có điện thoại:
“Alo.”
Đối phương nói gì đó, Tả Dật ngay lấp tức nói:
“Chờ tôi.”
An Kỳ nhận ra chắc chắn là có liên quan tới Tả Thị, cô nhìn anh nói:
“Nếu có chuyện gấp thì anh cứ đi đi, tí em gọi xe về.”
Tả Dật đúng là không tiện ở lại, anh dặn cô:
“Đừng gọi xe, gọi điện cho Bách Dạ tới đón em.”
An Kỳ mỉm cười:
“Em biết rồi, anh đi đi.”
Hai người cũng không giằng co quá lâu, nhận được câu nói của cô anh lên xe còn An Kỳ thì đi vào bên trong đồn cảnh sát. Nhưng khi đến nơi dù có nói thế nào thì An Trạch vẫn nhất quyết không chịu gặp cô, ông bảo ông đang chịu hậu quả cho việc làm của mình, không muốn gặp bất kì ai, nhất là cô.
An Kỳ biết là ba đang tránh mặt mình, cô cũng không tài nào mà ép ông gặp mình vậy là cô dành phải đi ra. Tới trước cửa lớn, cô lấy điện thoại gọi cho Bách Dạ:
“Giờ có tiện không, anh qua đồn cảnh sát đón tôi về.”
Bởi vì giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc, cô không có thói quen giờ quyền của mình để bắt buộc một ai. Đầu dây truyền đến giọng áy náy của Bách Dạ:
“Tiểu thư thật ngại quá, vừa rồi bên phía công ty R.G đến bàn về việc hợp tác, tôi không tiện đi. Để tôi cho người đến đón tiểu thư.”
An Kỳ nghe vậy vội nói:
“Không cần, mọi người cứ làm việc đi, tôi bắt xe trực tiếp về công ty là được.”
Nói xong cô cúp máy. Cô nhìn ngay ngó dọc nhưng không thấy chiếc xe taxi nào đi qua, vì vậy mà An kỳ mới đi tít sang đường lớn bên kia để vẫy xe, rất may mà có một chiếc xe dừng lại, người tài xế hỏi:
“Tiểu thư muốn đi đâu ạ?”
An Kỳ ngồi vào trong nói:
“Cho tôi đến tập đoàn Thương Thịnh.”
Người tài xế nghe vậy không nói gì, cho xe khởi động. Cô lấy điện thoại ra thì chợt nhận được tin nhắn cô Tả Dật:
“Em đã về chưa?”
Cô nhắn lại:
“Em đang trên đường đến Thương Thịnh, vừa rồi có gọi điện cho Bách Dạ nhưng bên phía công ty đối tác lại đến đốt ngột, không tiện qua đón nên em gọi xe đi.”
Không đến một phát sau anh nhắn lại:
“Gửi định vị cho anh.”
An Kỳ đang định bấm gửi định vị xe cho anh thì chợt thấy có gì đó không ổn. Cô nói với người tài xế:
“Anh gì ơi, trên xe có chuyện gì vậy?”
Người tài xế không trả lời, An Kỳ phải căng mắt để nhìn cho rõ khuôn mặt của người đó nhưng vì anh tai đeo khẩu trang, trên đầu có đội chiếc mũ lưỡi trai khiến cô không tài nào nhìn rõ được. An Kỳ nhìn lên gương chiếu thì phát hiện chỉ có khung trống rỗng, không hề có gương. An Kỳ cô ngày càng cảm thấy buồn ngủ, nhận thấy đươc nguy hiểm cô có chịu cầm lấy điện thoại bấm gửi định vị cho anh:
“Cứu em.”
Nhưng còn chưa chạm vào nút bấm gửi thì cô không thể chống cực lại mà thiếp đi. Người tài xế thấy cô đã ngủ, lúc này anh ta mới bỏ khẩu trang và chiếc mũ xuống hoàn toàn để lộ rõ gương mặt mình.