Buổi đấu giá Vũ Ôn, mỗi năm chỉ diễn ra một lần duy nhất, ban tổ chức luôn đưa ra những món đồ có giá trị cao ngất ngưởng. Người dân không hiểu, mua những thứ ngoài việc trang trí ra có làm được cái gì không, câu trả lời là không. Vì đây là thú vui của người giàu.
Món đồ cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay là một bức họa có từ lâu đời, đường nét thoáng qua chỉ thấy đơn thuần nhưng lại là “nhân vật” có mức giá khởi điểm cao nhất từ đầu buổi đến bây giờ. Tử Lệ Hàn Khiết vừa nhìn thấy bức tranh đã lập tức ra giá, người nào ra giá cao hơn, cô ấy liền cho người ta lui về sau.
Tiếng búa thứ nhất vang lên, rồi đến tiếng thứ hai… Tử Lệ Hàn Khiết không nhịn được cười thầm, không uổng công bao nhiêu lâu nay tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được. Nhưng cô ấy lại không ngờ đến trước khi người nhân viên đập búa lần cuối đã có một giọng nói khác vang lên.
“Cấp trên của tôi sẽ ra giá gấp đôi.” Tầng trên khán đài, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra, ngỏ ý muốn mua lại bức tranh đó. Nhưng anh ta chỉ nói là cấp trên càng khiến sự tò mò của mọi người dâng cao. Bọn họ không biết người bí ẩn đó là ai, bức tranh trên đó có ý nghĩa gì lại đi bỏ số tiền lớn như vậy.
Toàn thể hội trường bắt đầu cuộc trò chuyện sôi nổi, mà Tử Lệ Hàn Khiết càng khó chịu hơn, người đó rõ ràng muốn khiêu khích.
“Tôi cũng gấp đôi.” Tử Lệ Hàn Khiết hoàn toàn không muốn chịu thua, tinh thần chiến đấu đang đạt mức đỉnh điểm.
Nhân viên chủ trì còn chưa kịp phản ứng, lại có một giọng nói khác vang lên: “Ý tôi là, bất kể bọn họ đưa giá bao nhiêu, tôi đều ra gấp đôi.”
Ánh mắt, giọng nói này, duy nhất chỉ có một người, Tần Hoàng Tư Truy.
***
Tử Lệ Hàn Khiết là cháu gái được công nhận của nhà họ Tử, từ bé đã được ông nội đầu tư đi du học, tính tình được nuông chiều nên rất tự tin. Bức tranh kia có giá trị đặc biệt đối với nhà họ Tử, bọn họ mới kịch liệt ra giá như vậy. Không ngờ đến phút cuối lại bị người đàn ông thần bí kia cướp mất.
“Tiểu thư, xin đừng lại gần, tôi không muốn động thủ với phụ nữ.” Buổi đấu giá vừa kết thúc, Hàn Khiết đã vội vàng lên tầng trên muốn nói chuyện với người kia nhưng đã bị chặn lại. Cô ấy còn không hiểu người này là thứ quái quỷ gì lại có nhiều vệ sĩ đến thế này.
“Cấp trên của anh, tôi muốn nói chuyện.” Tử Lệ Hàn Khiết cất giọng nói, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua từng người trước mặt, âm thầm đánh giá sơ bộ bọn họ.
“Không…” Người kia còn chưa kịp tiếp lời đã bị một cú đá thẳng vào chỗ hiểm, sau đó còn bị nắm tóc lôi sang một bên. Những tên ở bên cạnh cũng lần lượt tiến tới, nhưng bọn họ không hề muốn tổn thương đến phụ nữ chân yếu tay mềm. Có chết bọn họ cũng chẳng ngờ tới cô gái nhỏ nhắn trước mặt có võ.
Trước khi bọn họ tiến tới, Tử Lệ Hàn Khiết đã nhanh chóng chạy vào bên trong rồi khóa trái cửa lại, nếu bị năm sáu tên đàn ông bắt được chắc cũng mềm người.
“Manh động thế này, không hổ danh là cháu gái nhà họ Tử.” Người đàn ông thần bí kia đứng quay lưng lại, bóng dáng hắn cao to, nhắm chừng cũng phải hơn mét tám.
Cháu gái nhà họ Tử, Hàn Khiết có chút sững người, hắn ta biết mình.
Tần Hoàng Tư Truy trên người mặc bộ comple đen vừa vặn, dáng người chuẩn chỉnh, còn nữa… Hắn có một khuôn mặt rất thu hút.
Tử Lệ Hàn Khiết công nhận, hắn chính là người đàn ông có sức hút mãnh liệt nhất từ trước đến giờ mà cô từng nhìn thấy. Nhưng từ bé đã được ông nội cho đi du học nên ở nơi này, cái gì đối với cô cũng lạ lẫm.
“Không có thời gian, tôi muốn bức tranh khi nãy.” Mặc kệ sự khó hiểu của bản thân, Hàn Khiết vẫn tỉnh táo mà biết rõ lý do cô đánh người để vào đây là gì.
“Ai ai cũng biết, là em bỏ cuộc trước, tôi không ép.” Tần Hoàng Tư Truy cầm trên tay ly rượu vang, nét mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu lại đang đùa giỡn với cô gái trước mặt.
“Lúc giọng nói của anh vang lên, mọi người đều im lặng, tôi liền nghĩ anh là người có tiếng nói ở nơi này. Nhưng anh cũng biết, tôi họ Tử, gia tộc của tôi hiển hách…”
Lời còn chưa nói xong, Tử Lệ Hàn Khiết đã bị người đàn ông này ép sát vào tường, hành động của hắn quá nhanh khiến cho cô có chút bị động. Ánh mắt sắc lẽm, càng nhìn sẽ dễ bị lay động nên cô cố ý muốn tránh đi. Tần Hoàng Tư Truy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Khiết lên cao một chút, ép buộc cô phải chấp nhận mặt đối mặt.
“Tử Lệ Hàn Khiết, em rất giỏi, lại còn khôn khéo. Cái gì em cũng biết, nhưng việc tôi là Tần Hoàng Tư Truy, em lại không biết.”
Tư thế của bọn họ rất ái muội, nếu có người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ gây hiểu lầm.
Nhưng hắn ta vẫn một mực giữ khoảng cách gần như thế này với cô, nói năng lại rất khó hiểu.
“Lời nói của anh, còn có ý gì thì tôi không biết.”
“Tần Tử một đôi không rời, em chưa nghe qua à.” Nói đến đây, hắn ta lại buông ra, tự mình chỉnh trang lại quần áo một chút rồi lại khí phách mà nói: “Vậy giới thiệu một chút, tôi là Tần Hoàng Tư Truy, vị hôn phu được định sẵn của em.”