Đám người của lão nhân này sau khi ngồi xuống thì một mực trầm mặc, chỉ có hán tử kia nhỏ giọng làu bàu một vài chuyện bâng quơ.
Mặc dù thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng với thính lực của Tống Phong thì đều nghe rõ ràng.
Nghe được một lúc, Tống Phong cũng không còn chút hứng thú nào, đang chuẩn bị tính tiền rời đi thì dưới lâu đột nhiên vang lên một trận ồn ào.
Tống Phong đi tới, chắp tay đứng trên bậc cầu thang nhìn xuống.
Chỉ thấy toàn bộ tầng 1 lúc này bàn ghế đã bị đẩy sang một bên, một đám người lúc này quây quanh thành một vòng tròn.
Ở giữa vòng tròn, một trung niên mập mạp sắc mặt khó chịu đứng đó.
Trước mặt hắn là một đám người mặc đồng phục tựa như là hộ vệ đang vây quanh một thiếu phụ cùng một thiếu niên chừng mười hai tuổi hô oán.
“Từ quản gia, van cầu ngươi trả lại công đạo cho chúng ta.
Phu quân ta vì Quặng mỏ mà bị tai nạn liệt giường, các ngươi chẳng những không chút quan tâm mà còn vu là gây thiệt hại, đem tiền lương thay thế đền bù.
Van cầu ngươi trả lại công đạo cho chúng ta!”
Thiếu phụ mặc áo vải thô, bàn tay chai sạn, gương mặt đen đúa xanh mét vì đói nhìn qua vô cùng đáng thương.
Thiếu niên bên cạnh thiếu phụ thì gương mặt nhỏ xíu đầy nét căm giận, nhưng không dám nói năng gì, chỉ hận hận nhìn Từ quản gia.
Tống Phong nghe qua hai chữ ‘quặng mỏ’ thì hai mắt híp lại.
Từ quản gia hừ một tiếng quát:
“Nói nhăng nói cuội cái gì đó.
Các ngươi Tam Thế Lâu người đâu, có còn muốn kinh doanh nữa hay không?”
“Từ quản gia bớt giận.
Người đâu, đem bọn hắn quăng hết ra ngoài cho ta, từ nay không cho tiến vào Tam Thế Lâu nửa bước!” Một người dường như là quản sự của Tam Thế Lâu nhanh chóng chạy tới, hấp tấp nói.
Đám hộ vệ kia lúc này tăng lực đạo, rốt cuộc mang theo hai mẹ con quăng ra bên ngoài.
— QUẢNG CÁO —
Vị quản sự kia hấp tấp tới gần Từ quản sự, liên tục cười nói lấy lòng, thậm chí ở bên tai Từ quản sự nói nhỏ gì đó hồi lâu.
Rốt cuộc trên mặt Từ quản sự mới dễ chịu lại một chút, hừ nhẹ nói:
“Nơi này đối diện với phủ trưởng trấn, các ngươi cần phải đề cao cảnh giác, không phải a miêu a cẩu gì cũng có thể gây chuyện.
Hiểu chứ?”
“Hiểu, rất hiểu, Từ quản gia yên tâm.
Ha ha, mời ngài lên lầu ba thượng tọa.
Hôm nay Từ quản gia tiêu phí chúng ta Tam Thế Lâu toàn bao, xin mời ngài.” Quản sự ánh mắt nịnh nọt.
“Ừm, tính ngươi có ánh mắt.” Từ quản gia gật đầu, bước nhanh đến cầu thang đi lên lầu ba.
Khi đi đến chỗ Tống Phong, ánh mắt hai người trong lúc lơ đãng nhìn nhau.
Tống Phong nhìn Từ quản gia một chút, sau đó nghĩ tới gì đó, cười nhạt đi xuống.
Mà Từ quản gia thì thấy có người cản đường lại còn nhìn mình, liền muốn theo thói quen mở miệng mắng.
Nhưng khi nhìn lại thì người kia đã biến mất không thấy.
Y dụi dụi mắt, có chút kinh nghi, nhưng sau đó bị vị cô nương mà quản sự Tam Thế Lâu vừa nhắc tới làm toàn thân hắn có cảm giác khô nóng, đem ánh mắt của thanh niên vừa rồi ném ra sau đầu.
Tống Phong bước ra trước cửa định tìm hai mẹ con thiếu phụ lúc nãy nhưng lại không thấy thân ảnh của hai người đâu.
Thần thức đảo qua, liền bước ra phía sau của Tam Thế Lâu, trong một góc đường vắng lúc này có ba người đứng.
“Liễu Tứ nương, Từ quản gia không thể đụng chạm, Tam Thế Lâu chúng ta cũng phải mở cửa làm ăn, thân bất do kỷ, mong ngươi hiểu cho.
Số tiền này là Tam Thế Lâu hỗ trợ các ngươi, sau này các ngươi đừng tới đây nữa.”
Người nói chuyện là một trong mấy người hộ vệ của Tam Thế Lâu lúc nãy.
Tống Phong thấy vậy thì có hơi ngạc nhiên, lặng yên không một tiếng động quan sát tiếp.
Thiếu phụ Liễu Tứ Nương nhìn túi tiền mà hộ vệ kia đưa, khuôn mặt xanh mét lấm bẩn suy nghĩ một chút, kiên nghị lắc đầu:
“Đây không phải là lỗi của các ngươi.
Vả lại, ta muốn đòi công đạo cho phu quân của ta, không phải là đi xin tiền.
Các ngươi thu lại đi, nếu không vào được Tam Thế Lâu thì chúng ta sẽ chờ ở bên ngoài, ta không tin phu quân ta cứ như vậy oan uổng!” — QUẢNG CÁO —
“Ài, Liễu Ngọc, ngươi tại sao lại ngoan cố như vậy? Nể tình bạn cũ của chúng ta, nghe ta một lần có được không? Lại nói, Mộc đầu cũng không thể cứ như vậy mãi a.
Các ngươi chống lại Từ quản gia tức là chống đối trưởng trấn, mà chống đối trưởng trấn thì không thể tồn tại ở Tam Sinh Trấn này được.” Người kia có chút khổ não, tận lực khuyên giải.
“Bớt nhận thân, ta Liễu Ngọc cùng ngươi không quen không biết, càng không phải là cái gì bạn cũ.
Chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua.” Liễu Ngọc nghe người kia nói, gương mặt liền càng thêm giận dữ, xoay người dẫn theo thiếu niên đi ra khỏi con hẻm.
Thiếu niên có chút hồ nghi nhìn người kia, làm cho Liễu Ngọc càng thêm giận mà không thể phát tiết.
Liễu Ngọc mang theo thiếu niên đi ra khỏi trấn, thân ảnh hai người có chút liêu xiêu đi dọc theo con đường mòn phía bắc Tam Sinh Trấn.
Nơi này có một xóm nhỏ gồm mấy chục nóc nhà sống quây quần với nhau bên cạnh chân núi, cách Tam Sinh Trấn không quá xa.
Nghe nói khi Tam Sinh Trấn vẫn còn là Tam Sinh Thôn thì đều tập trung sống ở nơi này.
Cho đến sau này khi mọi thứ dần dần phát triển mới dời đến Tam Sinh Trấn hiện tại.
Liễu Ngọc mang theo thiếu niên đi được nửa đường thì cả hai có chút đói bụng cùng mỏi mệt, bèn uống một chút nước ở con suối gần đó rồi tựa lưng vào một gốc đại thụ nghỉ mệt.
“Mẹ, con muốn đến Hồng Thạch Sơn làm việc, con muốn trả thù những người xấu kia.” Thiếu niên căm phẫn nói.
“Không được, con còn quá nhỏ.
Ngày mai con hãy ở nhà chăm sóc cha, mẹ sẽ tự mình tiếp tục đi một chuyến.
Tin tưởng mẹ!” Liễu Ngọc vuốt ve đầu tóc bù xù khô ráp của thiếu niên, mỉm cười hiền hòa.
Thiếu niên nghe vậy, muốn nói gì đó thì đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã vào lòng Liễu Ngọc.
Liễu Ngọc gương mặt kinh hoảng, theo bản năng ôm chặt che chở lấy con mình, hét lớn:
“Là ai?”
“Không cần hoảng sợ, hắn chỉ tạm thời ngất đi, chút nữa sẽ tỉnh.” Một âm thanh hòa nhã cùng với một thân ảnh từ từ hiện ra trước mắt Liễu Ngọc.
— QUẢNG CÁO —
Chính là Tống Phong một đường đi theo hai mẹ con này tới đây.
Nhìn thân ảnh xa lạ trước mắt, lại nghe được âm thanh có phần hòa nhã kia, Liễu Ngọc rốt cuộc hơi lấy lại bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn còn có chút run rẩy hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ họ Tống.
Chỉ là ta đang rất tò mò, một tu sĩ Luyện Tinh Cảnh như đạo hữu sao lại đưa mình vào hoàn cảnh này? Với thực lực của ngươi, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể đem mạng chó của Từ quản gia kia lấy mất, rốt cuộc là vì sao?” Tống Phong lắc nhẹ đầu, có vẻ khó hiểu.
Mà Liễu Ngọc nghe xong lời nói của Tống Phong, gương mặt xanh mét đột nhiên lướt qua một tia kinh hoảng, sau đó trong tích tắc chuyển thành vẻ nghi hoặc:
“Ta không biết ngươi đang nói gì, tu sĩ là gì ta không biết.
Chúng ta Liễu gia với các ngươi có thù oán gì cứ việc nói rõ, muốn chém muốn giết tùy ý, ta Liễu Ngọc một mình gánh chịu.
Con ta không có tội, ngươi không được làm hại hắn.”
“Tốt, đạo hữu nơi này ẩn tu hẳn là có nguyên do, tại hạ không cưỡng cầu.
Tuy nhiên chúng ta nơi này có duyên gặp mặt âu cũng là duyên phận.
Ở đây có năm mươi lượng bạc, coi như chút thành ý, mong rằng đạo hữu chớ chối từ.
Mặt khác, Từ quản gia cùng Hồng Thạch Sơn bên kia ta cũng sẽ cho đạo hữu một câu công đạo, cáo từ.” Tống Phong thấy Liễu Ngọc sống chết không thừa nhận, liền cười nhạt, cẩn thận đem một cái túi vải đặt xuống rồi xoay người rời đi.
Liễu Ngọc nhìn theo thân ảnh của Tống Phong rời đi, lặng im không nói gì.
Cho đến khi thiếu niên kia tỉnh lại, theo bản năng xoa xoa đầu sợ hãi, nhưng nhìn thấy mẹ mình dường như thất thần nhìn về một phương hướng thì lo lắng hỏi:
“Mẹ, ngài không sao chứ?”
“Mẹ không sao.
Chúng ta về nhà thôi.” Liễu Ngọc thu lại tâm tình, hòa ái nhìn thiếu niên, nói..