Trà Hoa Nhài

Chương 38: Lo lắng



Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng sau bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, nhóm tác giả của dự án "Ứng dụng điều trị tâm lí" cũng qua được cửa ải vòng chung khảo để cùng nhau tiến tới vòng chung kết toàn quốc của cuộc thi "Ý tưởng sáng tạo khởi nghiệp dành cho sinh viên".

Gia Linh ngồi im như tượng tại điểm hẹn, miệng liên tục đọc đi đọc lại phần thuyết trình của mình. Em cẩn thận đến sớm tận ba mươi phút, vì thế nên chờ mãi vẫn chưa có ai xuất hiện.

"Biết ngay mà." Quốc Duy lẩm bẩm, trả tiền cho tài xế rồi tiến tới phía em, đồng thời giơ ra trước mặt em một cốc trà, "Thể nào em cũng có mặt đầu tiên."

"Em cảm ơn." Gia Linh nhìn sang một lúc rồi lại tiếp tục đọc bài thuyết trình. Có vẻ anh biết mình nói gì cũng không thắng được bản tính ngang bướng này của con bé, đành thở dài đặt mình xuống chiếc ghế bên cạnh em.

Sau gần bốn tháng làm việc chung với nhau, dường như Gia Linh chẳng còn ghét bỏ Quốc Duy như lúc ban đầu nữa, hoặc ít nhất là em không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Nhờ vậy mà mối quan hệ căng thẳng đầy phức tạp giữa hai đứa mãi sau bốn năm mới được cải thiện thêm kha khá.

Thế nhưng, có lẽ chính Quốc Duy cũng biết được rằng, Gia Linh vẫn chưa hề muốn tha thứ và trao cho anh một cơ hội thứ hai để anh được sửa đổi. Chỉ là, em buộc phải vì việc công mà tạm thời cất giấu tư thù cá nhân vậy thôi.

"Cái gì đây?" Em uống một ngụm, bất ngờ hướng ánh mắt ngờ vực về phía anh.

"Trà hoa nhài." Quốc Duy không nghĩ gì mà tiếp lời, rồi bỗng nhận ra vấn đề ngay tức khắc, "Anh đưa nhầm, có cà phê này, anh chưa uống đâu, em muốn đổi không?"

"Không cần. Lâu lắm rồi em mới uống lại đấy, vị cũng được." Gia Linh bình thản từ chối.

Việc em ghét trà hoa nhài kể từ ngày chia tay có lẽ bản thân Quốc Duy cũng biết. Anh không cẩn thận đưa nhầm cốc cho Gia Linh, có nghĩa là đã vô tình khơi gợi ra một vài kỉ niệm không mấy đẹp đẽ giữa hai người, đồng thời chạm phải những tổn thương thời niên thiếu mà em chẳng bao giờ muốn nhắc lại.

"Anh xin lỗi." Anh hơi cúi đầu, lùi về sau.

"Xin lỗi cái gì vậy? Chuyện của em chứ của anh chắc." Gia Linh cười khẩy, sắc mặt theo đó tối dần xuống.

"Mà bây giờ xin lỗi thì có ích gì." Thấy Quốc Duy không đáp, em bổ sung thêm. Chỉ với hai câu vừa rồi, em đã thành công kéo giãn khoảng cách, dựng một bức tường thành kiên cố đập tan mọi nỗ lực của anh trong gần bốn tháng vừa qua.

Quốc Duy bị đẩy vào ngõ cụt, hoang mang đảo mắt liên tục, nắm chặt tay cố giữ vẻ bình tĩnh, mặc dù trong tâm đang không biết phải giải quyết thế nào. May thay, hai người còn lại của nhóm đã đến cứu anh ra khỏi tình thế khó xử này.

"Thử kiểm tra lại một lần nữa trước rồi hẵng đi." Quốc Duy lên tiếng, nhanh chóng bật máy tính và điện thoại lên.

"Vâng." Gia Linh gác chuyện riêng sang một bên, đứng bật dậy giúp anh cắm dây mạng.

Khởi động máy xong xuôi, mọi người dán mắt vào màn hình điện thoại để đọc lại bài thuyết trình trong lúc chờ Quốc Duy bắt đầu.

"Ơ, từ từ ạ." Em cau mày, nhìn qua nhìn lại, "Tại sao phần tính khả thi của ứng dụng không khớp với bài thuyết trình vậy ạ?"

Quốc Duy hơi sững người, anh nhận lấy điện thoại từ tay Gia Linh, đọc lướt qua một lần, sau đó nhìn lại bản trình chiếu đang hiển hiện trên máy: "Quang, mày chưa gửi bài mới nhất cho Linh à?"

"Tao gửi rồi mà, đợi tao xem lại." Việt Quang bấm vào đoạn hội thoại với em, gương mặt dần biểu lộ rõ vẻ lo lắng, chất giọng theo đó bỗng trở nên gấp gáp hơn, "Có gửi, nhưng mà lỗi giữa chừng nên chưa qua."

"Ẩu rồi." Quốc Duy đưa tay xoa trán, lắc đầu ngán ngẩm.

"Em là người duy nhất chưa nhận được bài thuyết trình mới đây ạ?" Gia Linh sốt sắng hỏi lại, dường như cũng đã đoán ra một chút vấn đề.

"Hôm nộp lại ý tưởng lên ban Tổ chức thì có chỉnh lại tính khả thi với tính sáng tạo của ứng dụng, bài thuyết trình thì Quang mới sửa tối hôm kia rồi gửi cho mọi người, nhưng mà qua em thì bị lỗi." Quốc Duy giải thích cho em, cố giữ mình bình tĩnh.

"Bọn anh sửa trên trường nên em không tham gia. Anh định gửi bài thuyết trình sang rồi báo vụ sửa đổi luôn, nhưng mà bận quá nên quên bẵng đi mất, cũng không nhớ là phải kiểm tra lại xem tệp đã qua hay chưa." Việt Quang tiếp lời, "Anh xin lỗi."

"Dạ không sao, cũng do em chủ quan không hỏi lại." Gia Linh khươ tay, cố nặn ra một nụ cười để che giấu đi gương mặt xanh xao nhợt nhạt của mình.

"Giờ cũng chẳng trách ai được, quan trọng là phần thuyết trình của Linh dính tính khả thi thì phải sửa lỗi như nào đây này. Đến giờ đi rồi, xuống đó tính tiếp." Quốc Duy đưa bản thuyết trình bằng giấy của mình cho em, vỗ vai con bé thay cho lời động viên rồi thu dọn đồ đạc.

"Em có bản trên điện thoại rồi, anh cầm mà xem đi ạ." Gia Linh đứng trơ ra một hồi, mãi mới kéo được bản thân mình về thực tại.

"Em đang sợ kìa. Muộn rồi, di chuyển nhanh lên." Anh chuyển chủ đề, từ chối nhận lại tập giấy.

Gia Linh giật mình xoa mu bàn tay, sau đó lập tức gom đồ chạy theo bóng lưng anh.

Từ khi đang ngồi trên xe cho đến lúc có mặt tại phòng chờ của địa điểm thi, em cứ đọc đi đọc lại bài thuyết trình hết lần này đến lần khác. Thế nhưng, kì lạ thay, càng đọc, cánh môi của em lại càng run lên cầm cập. Em lắc đầu nguầy nguậy, dường như đang cố vùng vẫy thoát ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực xen lẫn trong tâm trí.

Quốc Duy đứng cạnh em, chẳng kiềm chế được nỗi khắc khoải trong mình mà mấp máy môi định nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại quyết định giữ im lặng. Anh hướng đôi mắt đầy suy tư vào khoảng không vô định, như thể đã biết chắc rằng dù có an ủi thế nào thì Gia Linh cũng sẽ không thể loại bỏ được cảm giác lo sợ đang dấy lên ở mọi ngóc ngách trong cơ thể con bé.

"Tiếp theo, xin mời tiết mục dự thi của nhóm tác giả Hoàng Quốc Duy, Đặng Hoàng Minh Khôi, Trần Việt Quang, Phan Nguyệt Gia Linh đến từ Khoa Khoa học máy tính – trường Công nghệ Thông tin và Truyền thông – trường Đại học Bách Khoa Hà Nội, Khoa Tâm lí học – trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn – Đại học Quốc gia Hà Nội với ý tưởng "Ứng dụng điều trị tâm lí", hãy dành một tràng pháo tay thật lớn để chào mừng các thí sinh." Lời người dẫn chương trình vừa dứt cũng chính là lúc những tiếng vỗ tay to nhỏ vang lên dưới khán đài, hệt như một hồi chuông báo hiệu cho điểm cuối cùng của quãng thời gian dài trải đầy nỗ lực vì đam mê mà Gia Linh và cả nhóm đã bỏ ra.

Gia Linh đặt bài thuyết trình xuống bàn, hít thở sâu rồi nối đuôi theo sau những người khác trong nhóm lên sân khấu. Em đưa đôi mắt nai nhìn sang màn chiếu, rồi đảo xuống mặt đất. Từng bước chân của em dần trở nên nặng trĩu như thể có đá đè, nhưng em vẫn cố gắng bước đi.

"Đầu tiên, tôi xin phép được gửi đến quý vị đại biểu, các vị ban giám khảo cùng toàn thể các bạn sinh viên đang có mặt tại đây một lời chào trân trọng nhất." Quốc Duy cất tiếng, mở đầu cho màn trình bày gian nan tưởng chừng như dài hàng thế kỉ với Gia Linh và nhóm dự án  chứa đầy hoài bão tuổi đôi mươi của em.