Phu quân ta rời nhà đi chinh chiến ba năm, từ chiến trường mang về một nữ tử gây ra ồn ào không nhỏ.
Hiện tại ở trước phủ có rất nhiều người vây xem.
Ta có chút kinh ngạc nhìn về phía Tề Minh Tiêu.
Bởi vì chỉ số vận may của hắn vốn dĩ tràn đầy nay chỉ còn lại một nửa.
Chỉ số của hắn bắt đầu giảm kể từ ngày lại mặt hôm đó.
Phụ thân ta vốn dĩ luôn khó xử Tề Minh Tiêu đủ đường. Ngài vốn dĩ không thích cuộc hôn nhân này. Bởi vì ta thích Tề Minh Tiêu nên ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý cho ta lấy hắn.
Nhưng vào này lại mặt phụ thân lại cho Tề Minh Tiêu đủ mặt mũi, thậm chí còn lên tiếng nói tốt cho hắn trên triều đình.
Khí vận nói cho cùng chính là kết quả đến từ bản thân mỗi người. Người làm nhiều việc thiện, vận may sẽ tự khắc tăng lên. Người làm nhiều việc trái luân thường đạo lí thì ắt sẽ gặp quả báo.
Lúc này Tề Minh Tiêu ánh mắt trốn tránh đi tới trước mặt ta:
"Phu nhân, số phận của Lưu cô nương cũng thật đáng thương. Nàng hiện tại không còn cha mẹ, cũng không còn thân thích nào. Ta cảm thấy nàng ấy rất tội nghiệp, cần được giúp đỡ. Vì vậy khi ta hồi kinh đã mang theo nàng ấy quay về."
Chiến tranh nổ ra, dân chúng chính là người khổ nhất.
Ta cũng xót thương cho dân chúng, thương cho những đứa trẻ mồ côi, vì vậy tình cảnh của Lưu Tích Nhược xác thật rất đáng thương.
Có hàng ngàn hàng vạn cách để giúp đỡ một người.
Nhưng Tề Minh Tiêu lại quyết định mang một mình Lưu Tích Nhược hồi kinh.
Cũng có thể hiểu rằng Lưu cô nương này kì thật không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Đúng là tài không đợi tuổi nha.
Lưu Tích Nhược có khuôn mặt thanh tú, quần áo mộc mạc giản dị mang hơi hướng con gái vùng sông nước Giang Nam.
Giống như ông trời cố ý đền bù, thanh vận may trên đầu nàng ta đang ở mức tối đa, giống như có mệnh con cưng của trời.
Nàng ta hành lễ với ta, nhẹ nhàng gọi: "Phu nhân", khoé mắt có chút ướt, giống như chịu đủ mọi uỷ khuất trên đời này.
Ta khẽ mỉm cười, hỏi Tề Minh Tiêu: "Vậy phu quân định để Lưu cô nương vào phủ làm thiếp cho chàng hay muốn đưa nàng qua làm thị nữ cho ta?"
Lưu Tích Nhược sửng sốt một lúc, khuôn mặt trở nên trắng bệch, đúng chuẩn vừa thấy đã thương.
Sắc mặt Tề Minh Tiêu cũng trở nên vô cùng xấu, vội vàng nói: "Phu nhân, Lưu cô nương là khách quý. Chúng ta phải chiêu đãi nàng thật tốt."
Hắn không có trực nói muốn thu Lưu Tích Nhược làm thiếp. Cũng phải thôi hắn đi thật lâu mới trở về, làm sao có thể mặt dày mày dạn đối xử với chính thất là ta như vậy.
Ta hạ thấp tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Lưu cô nương cũng thật dám theo đuổi tình yêu nha. Vốn dĩ là cô nương chưa gả lại dám đi theo phu quân của ta từ biên quan về kinh thành. Danh tiết đã bị huỷ, sau này làm sao có thể tìm được nhà chồng tốt."
Nếu Tề Minh Tiêu muốn nạp nàng làm thiếp, ta cũng chẳng thừa hơi sức ngăn cản.
Chỉ có điều cho dù sau này có hoà li, ta cũng phải đòi lại công đạo cho bản thân.
Ta sẽ khiến cho kẻ phản bội ta phải lãnh đủ, không đến mức gà chó đều ghét thì không dừng.
Sau khi ta nói xong, tiếng xì xầm vang lên bốn phía. Lưu Tích Nhược cau mày, trong mắt hiện lên sự xấu hổ.
Ta lại rất cao hứng.
Ta cũng thành công nhìn thấy chỉ số vận may của nàng đang giảm dần, giảm dần.