Vào buổi tối, Tề Minh Tiêu vẫn trơ trẽn đi vào chính phòng.
Có vẻ hắn muốn hoà hoãn lại với ta.
Tuy nhiên ta hiện tại vô cùng ghê tởm hắn, thậm chí cũng không muốn đến gần hắn dù một bước.
Tề Minh Tiêu thở dài với giọng điệu bất lực: "Ta không cố ý chọc giận phu nhân, nếu biết nàng không lưu được Lưu Tích Nhược, ta đã không mang nàng ta về làm chướng mắt nàng."
Nghe thấy những lời này, ta càng cảm thấy buồn nôn hơn.
Ta cụp mắt xuống, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.
Thật không ngờ còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ ta.
"Phu nhân, Nhược Nhược đã mang cốt nhục của ta. Cho dù nàng không đồng ý, ta cũng sẽ cho nàng ta một danh phận."
Ta liếc mắt nhìn thanh khí vận của hắn ra quyết định cuối cùng.
"Ta và chàng thành thân hơn ba năm cũng chưa có con nối dõi. Ta cũng rất vui khi Lưu cô nương có thể khai chi tán diệp cho Tề gia. Thôi, ta liền nhượng bộ vậy."
Phu thê như chim rừng, khi gặp nạn, mạnh con nào nấy bay.
Hắn là ai mà bắt ta phải chịu xui xẻo cùng hắn chứ.
Tề Minh Tiêu sửng sốt một lúc, rồi thở dài một tiếng.
"Phu nhân không cần phải tự trách. Ta định cưới Nhược Nhược làm bình thê, không phân lớn nhỏ. Sau khi nàng ấy sinh hạ hài tử còn có thể giúp nàng quán xuyến việc nhà. "
Ở thời đại này, cưới bình thê hầu hết chỉ có thương nhân. Kẻ có địa vị mà cưới bình thê thường bị coi thường, thậm chí còn có thể bị kết tội sủng thiếp diệt thê.
Nếu tình cảm của Tề Minh Tiêu và Lưu Tích Nhược đã tốt như vậy, ta cũng không ngại giúp một tay.
"Phu quân không cần cảm thấy có lỗi với ta. Chàng bận trăm công nghìn việc, ta cũng không thiếu cái danh phận Tề phu nhân. Nhưng Lưu cô nương thì không giống, nói cho cùng nàng ta cũng chỉ có chàng mà thôi.."
Ta đem lời hắn nói với ta trả lại cho hắn.
Sắc mặt của Tề Minh Tiêu đen lại. Hắn đập mạnh tay vào bàn: "Lý Hữu Ninh, nàng đừng hối hận."
Ta đưa tay ra hiệu. Bảo Nhi và Trân Nhi đã mang lên thư hoà ly vừa ráo mực mà ta viết.
"Phu quân mau ký đi, ta trước nay vẫn luôn chu đáo. Thư hoà ly cũng viết xong cho chàng rồi."
Khuôn mặt Tề Minh Tiêu tràn đầy sự hoài nghi, hắn chỉ vào ta vừa run lên vì tức giận.
Nhìn vận khí hắn đang không ngừng giảm, ta không sợ hắn chết, chỉ sợ hắn trúng gió liệt giường không chịu hoà ly với ta.
Tề Minh Tiêu xé thư hoà ly thành nhiều mảnh, tức giận nói: "Lý Hữu Ninh, ta sẽ không cho nàng được như ý."
Nói xong hắn quay người rời đi với một bụng lửa giận.
Ta cầm bút lên việc một tờ khác, cũng không cần gấp gáp.