Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng Nguyên Du Xuân cảm thấy nơi này thật sự không thích hợp với mình. Đàn ông nói chuyện với nhau cũng không nói đến chuyện làm ăn, cô ở lại làm gì? Mùi rượu nồng nặc, còn với những tên giả tạo này cô chỉ thêm buồn nôn.
"Thật ngại quá, các vị cứ tiếp tục dùng bữa. Tôi không khỏe, xin phép về trước"
Mọi người đều không ý kiến, cũng đã nửa đêm rồi, một cô gái trộn lẫn trong đám người trung niên cũng không hay.
Nguyên Du Xuân rời khỏi bàn ăn, cô đứng dậy liếc Tạ Chiến Quân một cái sau đó bỏ đi. Anh vội đi theo.
Đúng là thoát khỏi đó rồi thật dễ chịu.
Lúc xuống đến xe, Nguyên Du Xuân thấy choáng váng buồn nôn. Cô dựa vào xe. Thấy vậy Tạ Chiến Quân có phần lo lắng:
"Em không sao chứ?"
Nguyên Du Xuân lắc đầu, cô mở cửa xe, giây sau yên vị ngồi vào:
"Chỉ uống hơi nhiều rượu thôi. Mau về nhà"
Tạ Chiến Quân tạm thu lại cảm xúc thay thế một tài xế đưa cô trở về. Nhưng anh vẫn chưa biết nhà cô ở đâu, vẫn cần cô nói địa chỉ.
Chiếc xe chạy trên con đường dài, đêm khuya vắng vẻ. Anh liếc gương chiếu hậu thấy cô đang an tĩnh ngồi đó, chiêm ngưỡng màn đêm sau cửa kính. Ánh mắt cô vô hồn, bờ môi màu anh đào.
Nghĩ lại lúc ở trong nhà hàng Tạ Chiến Quân bị chế giễu, cô không khỏi hả hê, lúc này châm một câu:
"Những ông chủ đó trước đây đều đi theo nịnh nọt anh đúng chứ?"
Nhớ hồi đó Tạ thị không phải dạng vừa, có tiếng trên thương trường, Tạ Chiến Quân thật sự tài năng, chỉ liếc nhìn liền nắm được sự chuyển biến của thị trường. Sao các ông chủ đó có thể bỏ qua?
"Ừm..." Anh tập trung lái xe, nhàn nhạt đáp lại một từ
Từ được bọn họ đề cao giờ lại bị xem thường, chắc là khó chịu lắm. Biểu cảm của Tạ Chiến Quân dù không nhìn được, nhưng thật khiến cô muốn châm chọc anh một trận:
"Thế giới này chính là như vậy. Hoạn nạn mới biết đâu là bạn, đâu là thù. Con người bây giờ quá phụ thuộc vào quyền lực, có tiền là có tất cả. Ví như..."
Đến đoạn Nguyên Du Xuân đột nhiên cao giọng, giọng nói ngọt ngào nhưng lại khiến Tạ Chiến Quân cảm thấy chính mình vừa nhận một lưỡi dao, lưỡi dao sắc bén đâm:
"Tôi dùng tiền mua cơ thể của anh...thỏa mãn chính mình"
Tạ Chiến Quân tất nhiên nghe rõ cô nói, tay vô thức siết chặt vô lăng. Một câu của cô nghe thật bình thường nhưng lại chứa hàm ý sâu xa. Anh đương nhiên nghe được sự khinh thường trong đó.
Nhưng đó là sự thật mà, anh cũng đâu thể nói gì khác?
Đến một cây cầu lớn, cây cầu bắc ngang sông Vạn Hà, Nguyên Du Xuân quan sát kĩ thấy nơi này ít người qua lại:
"Dừng xe đi"
"Vẫn chưa đến nơi" Tạ Chiến Quân ngờ vực nhìn cô, nhưng lại rất nghe lời dừng xe lại
Nguyên Du Xuân chống cằm, môi kéo ra một nụ cười:
"Anh xuống xe! Chúng ta làm chút việc thú vị"
Nghe cái giọng điệu này không giống cô chút nào. Rốt cuộc vì cái gì mà cô luôn muốn cho anh thấy cô đã không còn là Nguyên Du Xuân của ngày xưa nữa?
Cả hai xuống xe, Nguyên Du Xuân tiến đến phía hàng rào sắt của cây cầu. Ban đêm, nhìn con sông kia càng thêm tĩnh mịch cô đơn.
Sông Vạn Hà hằng ngày nước chảy cuồn cuộn, uốn lượn quanh co. Ban đêm dòng nước kia dường như yên bình đến lạ, ánh đèn lập lòe phản chiếu trên sông.
Mặc kệ Tạ Chiến Quân đang ở đây, Nguyên Du Xuân đứng bên lan can hét thật lớn, hét lên như muốn trút toàn bộ sự bất lực nghẹn uất ra ngoài.
Cuộc sống này quá mệt mỏi rồi, cô sợ mình không chịu được mất. Công việc, xã giao...mấy năm qua cô đã làm những gì, đều là vì cuộc sống mưu sinh phải làm vừa ý bọn họ, không vui cũng phải mỉm cười, không muốn cũng không tránh được. Ngược lại một cô gái nhỏ như cô phải có khí thế, nếu không sẽ bị họ cho rằng cô đang sợ hãi, chỉ biết nép sau Từ chủ tịch, khác nào chính họ đang có lí do phủ nhận tài năng của cô?
Giờ phút này Tạ Chiến Quân biết mình không nên nói gì. Dù thường ngày cô luôn làm khó anh, trong dáng vẻ của một Tổng Giám đốc thông minh, quý phái. Nhưng thật ra cô chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Làm công việc này thật sự rất nhiều cái uất ức mà không nói được. Chính anh đã từng trải qua, đã từng áp lực, cô làm sao có thể chịu nổi thêm?
Đột nhiên cô cười lên tiếng trào phúng:
"Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi không yếu đuối! Không cần một kẻ như anh thương hại! Chỉ mệt mỏi một chút thôi"
"Em không mệt mỏi" Tạ Chiến Quân muốn vạch trần sự thật nhưng lại thôi, cô đây là sự căm phẫn kìm nén rất lâu, giờ mới tìm được cơ hội trút ra: "Du Xuân, em say rồi"
"Tôi không say!" Cô nhanh chóng phản bác
Đúng là cô đã lâng lâng, bữa tiệc kéo dài 3 tiếng có thể uống ít rượu sao? Nếu cô còn tỉnh táo nhất định không để cho Tạ Chiến Quân thấy bộ dạng bất lực này.
Cô vịn vai anh, tay chỉ chỉ ngực anh, giọng nói uất hận:
"Tạ Chiến Quân, tên khốn anh! Là tại anh cả, 10 năm của tôi đều đổ bể bởi anh! Anh chê tôi nghèo nàn, quê mùa, nhưng anh có biết bao nhiêu người theo đuổi cái đứa anh chê nghèo nàn, anh biết cô ta đã vì anh mà làm những gì không?"
Không phải 10 năm, là 15 năm mới đúng. Cô thật sự hận, hận người đàn ông này. Cuộc đời của cô vì anh mà đổ nát. Nếu không phải 4 năm trước may mắn cứu được Từ chủ tịch, sợ rằng cuộc đời cô cũng không thể như lúc này. Mặc đồ hiệu, đi xe sang, và dùng tiền sỉ vả Tạ Chiến Quân. Cô đấm lên ngực Tạ Chiến Quân, từng cú, từng câu từng chữ đều đau đớn:
"Tôi đúng là một đứa đần độn, đâm đầu yêu anh! Biết anh có nhân tình, bị anh sỉ nhục nhưng vẫn cam chịu, cho rằng anh yêu tôi, mọi chuyện có thể quay về như xưa! Cho đến ngày hôm đó anh đưa nhân tình về nhà, ném đơn ly hôn vào mặt tôi, nói tôi nghèo nàn hám tiền, không xứng với anh, nói tôi chỉ là thế thân của Uyên Nhi!"
Thật nực cười mà.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra từng câu từng chữ rõ ràng:
"Tôi hận anh!...Nếu anh không cần tình yêu của tôi, vậy thì nếm trải đau khổ đi!"
Cô hận, hận lắm chứ, nhưng không che giấu nổi cảm xúc. Anh đối với cô thật tàn nhẫn vậy mà 5 năm qua đi trái tim này vẫn còn chút hơi ấm sót lại với tên đàn ông khốn nạn này.
Tạ Chiến Quân xót xa nhìn cô. Nếu năm đó anh không buông tay có lẽ cô cũng không được như hiện tại. Nhưng chính anh mới là kẻ khiến cô đau khổ. Anh đi tù 2 năm, cả nhà cửa và toàn bộ tài sản dùng để trả nợ, bây giờ vẫn chưa trả hết nợ cho người ta. Làm sao anh dám làm chậm trễ cô, bắt cô chờ đợi vào một kẻ không có tương lai như anh? Nếu không phải Đại Nguyên nhận anh, anh cũng không có chỗ làm việc đàng hoàng.