Trong lúc làm việc Nguyên Du Xuân luôn giữ im lặng, không sai vặt, cũng không làm khó anh. Đồng thời dặn nếu không có gì cấm anh vào phòng làm việc của cô.
Anh biết cô đang khó chịu, buồn bực, lại vừa đau lòng, sốt ruột. Nếu mẹ anh bị bệnh mà anh không đến thăm được thì cũng như cô thôi. Anh cũng hiểu cô đang tức giận anh, không muốn thấy anh.
Cả ngày hôm đó cô rất ít xuất hiện, cũng không biết cô đã đi đâu, làm gì. Cô vẫn hệt như trước đây, có chuyện gì cũng chỉ giữ trong lòng.
***
Quả thật sống ở nơi Nguyên Du Xuân chọn thật thoải mái. Đợi mẹ anh khỏi bệnh chắc cũng sẽ thích nơi này. Anh đợi khi nào gom đủ tiền sẽ mua lại căn biệt thự của Tạ gia, nơi đó vốn là do bố anh dành dụm xây lên.
Tối đến, Tạ Chiến Quân bị đau bụng nên nghỉ ngơi từ sớm. Anh uống thuốc rồi cũng đỡ, đợi ngày mai đi khám sau.
Không ngờ vừa lăn xuống giường ngay sau đó Nguyên Du Xuân gọi đến. Tiếng điện thoại reo inh ỏi một hồi anh mới nhanh chóng bắt máy, sợ mình nhìn nhầm. Cả ngày hôm nay cô đã không nói câu nào với anh, đây cũng là lần đầu sau 5 năm cô chủ động gọi điện:
"Alo, em gọi cho anh có gì không?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên Du Xuân, hình như cô đang rất mệt:
"Tối qua em đến chỗ anh có để quên thẻ tín dụng ở đó. Anh mang đến cho em được không?"
Nghe cô nỉ non Tạ Chiến Quân không khỏi hốt hoảng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
"Được rồi, để anh tìm mang đến cho em"
Sau một thời gian lục tìm, cuối cùng ở khe rãnh của sofa anh cũng thấy cái thẻ tín dụng của cô. Cũng không nghĩ nhiều mà ra ngoài, bắt xe đến địa chỉ cô nói. Anh lo lắng, hôm nay cô rất lạ, thật muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.
Chiếc xe dừng lại trước một nơi đông đúc, đèn sáng lấp lánh. Tạ Chiến Quân không khỏi kinh ngạc, Du Xuân thật sự ở đây sao? Chỗ này là clup dành cho mấy vị tiểu thư, phu nhân có tiền mà ăn chơi, cũng không sạch sẽ lắm, như quán bar vậy. Khác ở chỗ nơi đây chỉ tiếp phụ nữ, có thể cùng tâm sự với các chàng trai, nếu cần có thể giải quyết nhu cầu cơ thể, mà những chàng trai kia xong việc sẽ được tiền, đồng nghĩa với việc họ làm trai bao.
Vừa vào cửa đã có một người phụ nữ bước ra, bà ta tô son trét phấn nhưng rõ ràng không thể che giấu được hết vết tích thời gian, có lẽ bằng tuổi mẹ anh đi.
Sau khi nghe rõ anh đến tìm cô gái tên Nguyên Du Xuân, bà ta đã hiểu và cười rộ lên. Cũng không nói gì nhiều sau đó đã dẫn đường cho anh.
Băng qua một nơi xập xình ánh đèn, vô cùng đông, tiếng nhạc và tiếng hò hét khiến người ta nhức hết đầu. Khung cảnh nam nữ vô cùng hỗn loạn, bọn họ người thì ôm lấy nhau, người không ngần ngại hôn. Nơi này thật không sạch sẽ. Tiếp tục đi, đến một dãy hành lang sáng đèn, vô cùng yên tĩnh. Bà ta dẫn anh vào thang máy:
"Tầng 1 chỉ dành cho những người bình thường thôi, tầng 3 trở lên không phải ai cũng đến được. Tầng 3 phải là khách lâu năm, có thẻ hội viên hoặc có bạn là hội viên may ra mới vào được"
Tạ Chiến Quân nghe mà không khỏi hoang mang. Từ khi nào mà cô thích những nơi thế này, làm sao mà cô lên được tầng 3? Không ngờ ở bên ngoài trông tồi tàn, bên trong lại toát ra toàn mùi tiền.
Đến tầng 3, dừng trước một căn phòng bà cô đó tự ý mở cửa vào. Thấy rõ bên trong có các tiểu thư con gái của các chủ tịch công ty đang ngồi đó chơi bài. Nguyên Du Xuân cũng có tham gia. Trước mặt bọn họ đều có rất nhiều tiền thắng được, thế nhưng Nguyên Du Xuân đã thắng được rất nhiều tiền.
"Nguyên tiểu thư, cậu ấy đây rồi" Bà cô đó lên tiếng
Tất cả đều hướng mắt về phía bà ta cùng Tạ Chiến Quân. Bà dì đó cúi chào cẩn thận rồi rời đi ngay.
Nơi này là một căn phòng rộng, vô cùng yên tĩnh một chút cũng không giống với tầng 1 hỗn loạn.
Nguyên Du Xuân quay ra, cô cười nham hiểm nhìn Tạ Chiến Quân, ngoắc tay ra hiệu anh tiến vào.
Tạ Chiến Quân rất ngoan ngoãn mà đi đến chỗ vợ cũ. Thấy chàng trai với vẻ ngoài ưa nhìn, các cô gái đó có vẻ thích lắm.
"Thẻ của em"
Nguyên Du Xuân hờ hững nhận lấy, thấy vẻ mặt hứng thú của mấy cô bạn kia, cô tủm tỉm hỏi họ:
"Thích rồi chứ gì?"
"Nguyên tiểu thư, cún con này của cô thoạt nhìn rất tốt" Một cô nháy mắt với Du Xuân
"Người tôi chọn đó, kĩ năng trên giường không phải bàn đâu. Thể nào cũng tốt hơn mấy tên dưới tầng 1" Cô tự tin
Tạ Chiến Quân bấy giờ vẫn không hiểu họ đang nói về cái gì. Cho đến khi nghe rõ Nguyên Du Xuân giới thiệu, cuối cùng cũng hiểu ra.
"Nếu không có gì thì anh về đây" Ở lại thêm anh sợ sẽ xảy ra chuyện
"Khoan đã, nếu anh rời khỏi đây thì ngày mai nghỉ việc luôn đi!"
Trước lời đe dọa của cô, anh không rời đi mà ở lại.
Lúc này anh mới hiểu ra bản thân suy nghĩ nhiều, lúc thấy cô gọi đến anh đã lo lắng, rốt cuộc đã rõ đó chỉ là chiêu trò của cô. Cô muốn anh đến đây đối mặt với những cô gái này.
"Tôi tìm được đồ tốt, đem đến muốn cho các cô chơi cùng"
Đó là những gì cô nói với bọn họ. Không chút ngập ngừng, cũng không đắn đo, cô mỉm cười tà mị nói như vậy. Giống như là chia sẻ đồ chơi với các bạn.
Tạ Chiến Quân thấy lồng ngực nhói đau.
Nguyên Du Xuân chống cằm, hướng mắt phía anh nói:
"Không phải anh cần tiền sao? Đêm nay thể hiện tốt một chút liền nhận được tiền, 3 người, thể nào cũng được nhiều hơn"
Sao lại cảm thấy cô giống một người đang làm từ thiện vậy nhỉ? Nhưng vụ làm ăn này Tạ Chiến Quân vốn không cần. Đây là đang sỉ nhục anh...
Một trong số 3 người bạn đó của Nguyên Du Xuân bỗng cất lời:
"Ể, anh ta không phải là Tạ chủ tịch năm đó oai phong lẫm liệt sao? Cô khiến anh ta hàng phục dưới chân mình rồi?"
Nguyên Du Xuân thản nhiên uống cạn ly rượu vang đỏ, sắp xếp lại các quân bài trong tay. Cô cong môi đáp lại một câu đầy khinh thường:
"Có là Tạ chủ tịch kiêu ngạo cũng chẳng là gì nữa, Tạ thị đã phá sản rồi. Giờ anh ta cũng chỉ như một món đồ rẻ mạt ở ngoài chợ thôi. Chúng ta có tiền, muốn đè bẹp một kẻ không có tiền đồ rất dễ"