Trả Thù: Vợ Cũ Tổng Giám Đốc Xin Nhẹ Tay

Chương 24: Tình cảm (H+)



Nụ hôn nóng bỏng bất giác khiến cơ thể cô tăng nhiệt độ, không khí trong phòng tắm nhỏ mỗi lúc một nóng.

Bàn tay Tạ Chiến Quân len lỏi trên người cô, từng chiếc cúc áo trên người cô bị cởi ra, lộ làn da trắng mịn cùng hai ngọn đồi căng đầy được bọc trong chiếc áo ngực màu đen. Một tay đang không ngừng làm loạn trên ngực cô, tay khác đã mò vào trong quần cô, không nhịn được chà xát vài cái, cảm nhận được sự ầm ướt lập tức hai ngón cắm vào tiểu hoa:

"Ư...ưm..." Nguyên Du Xuân khẽ rên lên một tiếng, nói cô thoải mái thì không đúng, nói khó chịu cũng không phải. Bây giờ trong lòng cô rối như tơ vò, nghĩ đến 5 năm trước có ẩn tình, trong lòng lại sục sôi, không nỡ đẩy anh ra

Ngón tay bên trong không ngừng đâm loạn, khiến cô bị làm đến thoải mái, cái miệng nhỏ khe khẽ rên, tay cô bấu víu lấy bồn rửa tay bên dưới, chỉ sợ thân thể mềm nhũn này sẽ ngã mất.

Tạ Chiến Quân hôn dọc cổ cô, chôn giữa khe rãnh phân chia hai ngọn đồi mà ngửi mà liếm, một bên bị anh ngậm vào. Đầu nhũ bị phun ra nuốt vào trong chốc lát dựng đứng như quả anh đào được đánh bóng sáng lấp lánh.

Cũng không biết quần đã bị kéo xuống từ khi nào, là do cô quá chìm đắm trong khoái cảm sao? Chưa kịp chuẩn bị tinh thần hoa h.uyệt đang phun ra mật dịch ướt đẫm đã bị n.am căn thô cứng của đối phương xuyên vào.

Thật lớn, thật nóng! Cô không chịu nổi cảm giác này, ôm lấy cổ anh. Từng cú nhấp khiến cô không ngồi yên được, phía sau vì đầu cô đụng vào tấm gương mà phát ra tiếng động nghe mà khó chịu. Nhưng Tạ Chiến Quân lại chỉ nghe thấy tiếng cô rên rỉ đầy mị hoặc.

"Ưm...nhẹ...ah..."

Tiếng "bạch bạch", tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc vang vọng trong phòng tắm đầy mùi tình ái. Tạ Chiến Quân ở tiểu h.uyệt cô không ngừng tăng tốc, ba nhẹ một mạnh khiến d.âm thủy phun trào như suối. Áo ở trên người cô treo lỏng lẻo như sắp rơi xuống. Khuôn mặt cô ửng hồng vì tình, khi thống khổ nghiến răng khi lại vui sướng ôm lấy anh hé miệng rên lên.

"Ưm...mạnh quá...nóng...ah...chậm đi...ưm..."

Nguyên Du Xuân bị làm đến đầu óc mơ hồ, hoa h.uyệt ướt át chỉ biết ngậm chặt c.ự vật. Miệng anh đào rên rỉ như cổ vũ. Thoáng chốc h.uyệt động vỡ ra một dòng nước ấm áp, cô vừa cao trào. Nhưng Tạ Chiến Quân vẫn không ngừng đâm loạn như điên cuối cùng cũng phóng thích toàn bộ vào trong.

Cơ thể Nguyên Du Xuân phút chốc mềm nhũn trên bệ rửa mặt. Tạ Chiến Quân bọc cô trong khăn tắm, ôm cô ra ngoài.



Cứ nghĩ đã kết thúc ai biết ngay sau đó một trận chiến khác diễn ra trên giường bệnh chứ?

Nguyên Du Xuân bị đặt trên giường, tư thế nằm sấp, nửa người trên nằm xuống, nửa thân dưới chổng lên tạo đường cong quyến rũ. Chưa kịp nghỉ ngơi cô đã lần nữa bị Tạ Chiến Quân đem c.ự căn cắm vào, không ngừng bành trướng bên trong:

"Ah...sâu quá...ưm..."

Dường như từ lúc bắt đầu cũng chỉ có cô lên tiếng, còn người đàn ông kia không phát ra âm thanh gì, giống như không tỉnh táo vậy. Cô tất nhiên sẽ chú ý đến Tạ Chiến Quân đang bị bệnh, ở bụng có một vết thương, lỡ đang làm anh lăn ra chết thì sao? Nhưng người kia lại đang hừng hực chiến đầu, căn bản không nghe được cô nói gì.

Cũng không biết đã qua bao lâu...

"Ưm...aa...đừng đâm nữa...nhẹ lại...ah..." Cô khổ sở kéo lấy tay anh van nài

Trên chiếc giường nhỏ hai thân ảnh trần trụi quấn lấy nhau, quần áo hai người lộn xộn dưới sàn. Người phụ nữ ôm lấy người phía trên rên rỉ thích thú. Không khí nóng bỏng d.âm mị.

C.ự vật nhảy nhót trong hoa h.uyệt chật chội, từng giọt nước rơi xuống mặt giường được Tạ Chiến Quân dùng khăn tắm lót, tạo thành những dấu vết ám muội trên tấm khăn trắng.

Nhưng người vẫn cứ đâm vào, đâm cho cô mê man, vừa khổ sở lại vừa thích thú, hết lần này đến lần khác phun thứ chất lỏng ấm nóng vào trong cô, cô cong người nhận lấy, thứ này cũng quá mê người rồi. Nhưng lúc chìm trong khoái cảm mãnh liệt mấy ai nghĩ đến tác hại của nó?

Kết thúc cuộc chiến, Tạ Chiến Quân ôm Nguyên Du Xuân mà yên tâm đi ngủ. Chiếc giường hơi nhỏ, anh để khoảng trống lớn cho cô, ôm chặt cô trong lòng, lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi đến trán, má. Khoảnh khác yên bình này, nếu có thể mãi mãi tiếp tục...anh chợt nhận ra chính bản thân đang mơ tưởng cao sang.

Mà Nguyên Du Xuân bị làm đến kiệt sức, lúc đi ngủ cũng không biết gì mà ôm chặt lấy anh.