Trả Thù Vợ Mù: Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Hòa Ly Đi

Chương 71



Đêm hôm đó, Hoắc Đế Thành về thẳng nhà cũ nhà họ Hoắc.

Ông cụ, cha Hoắc và mẹ Hoắc thấy anh bất ngờ trở về thì vô cùng kinh ngạc, trước đây, lần nào cũng là bà Hoắc ép buộc bắt anh về, anh mới miễn cưỡng quay về nhà được một lần, nhưng lần này lại tự giác về thế này, chắc chắn là có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, Hoắc Đế Thành vừa đặt chân vào đến cửa, câu đầu tiên anh nói chính là: "Con chuẩn bị giải trừ hôn ước với An Nhiễm Nhiễm."

Anh vừa dứt lời, dường như ông cụ Hoắc đã đoán được từ trước, vẫn thản nhiên ngồi uống trà. Về phần cha Hoắc, ông chỉ tỏ ra hơi kinh ngạc trước lời nói của anh, nhưng cũng không phản đối gì, từ sau khi con trai nắm toàn quyền quản lý Hoắc thị, ông rất ít khi quản Hoắc Đế Thành, dù có muốn cũng không quản nổi.

Nhưng bà Hoắc thì không như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, bà ta nói: "Không được, mẹ không đồng ý!"

Hoắc Đế Thành hờ hững liếc bà ta một cái: "Con trở về lần này là vì xuất phát từ lễ độ, thông báo với mẹ một tiếng cho phải phép, chứ không có ý cầu xin sự đồng ý từ mẹ."

"Hoắc Đế Thành!" Bà Hoắc cao giọng thét, nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt tức giận, mở miệng tiếp tục: "Có phải giờ con không để người mẹ này vào mắt nữa đúng không, chuyện lớn như vậy cũng không thèm bàn bạc với người nhà một tiếng. Nói từ hôn thì từ hôn, có phải cái con bé Bạch Bắc Bắc kia là chủ mưu đứng sau xui con làm vậy không hả, sớm biết thế này mẹ đã…"

"Chuyện này không liên quan tới Bắc Bắc, đây là chủ ý của con, suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu con từ một năm trước rồi." Hoắc Đế Thành thẳng thắn cắt ngang lời bà ta, giọng điệu ẩn chứa sự cảnh cáo nhè nhẹ: "Con không hy vọng mẹ sẽ tới tìm cô ấy gây phiền toái, nếu còn có lần sau, con sẽ khiến mẹ bận rộn hơn nhiều đấy."

Trái tim bà Hoắc nhảy dựng, không hiểu tại sao mấy ngày nay bên cạnh cha Hoắc xuất hiện rất nhiều phụ nữ, hết tin tức tình ái này đến tin tức tình ái khác xuất hiện, bà ta xử lý đến độ sứt đầu mẻ trán.

Bà ta vốn tưởng đám phụ nữ kia không biết xấu hổ, cố tình muốn quấn lấy cha Hoắc, nhưng khi nghe Hoắc Đế Thành nói vậy, bà ta lập tức ý thức được chuyện không đơn giản như thế.

"Vậy là mấy người phụ nữ đó là con…" Bà ta nhìn Hoắc Đế Thành bằng ánh mắt kinh ngạc.

Hoắc Đế Thành đưa mắt liếc cha Hoắc đang chột dạ với vẻ thờ ơ, cũng không phủ nhận điều gì.

Bà Hoắc sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với vẻ oán hận, bà ta chỉ mới đi tìm gặp Bạch Bắc Bắc có một chút thôi, thật không ngờ Hoắc Đế Thành lại dám làm mấy loại chuyện này thật.

Đích thân đi tìm gái cho cha mình.

Chỉ có mình Hoắc Đế Thành mới có khả năng làm mấy chuyện nực cười thế này!

Bà Hoắc tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, lồng ngực phập phồng vì thở mạnh, mãi một lúc lâu sau mới dặn ra được một câu: "Đế Thành, con suy nghĩ cho kỹ chút đi, nhà họ An sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của con. Nhiễm Nhiễm lại là con gái độc nhất của nhà họ An, nếu con đề xuất từ hôn với bọn họ thì khác nào dẫm lên thể diện nhà họ An đâu, lỡ như…"

Bà ta còn chưa dứt lời, cha Hoắc đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: "Đinh Yến, em không ở công ty, có nhiều chuyện em không nắm rõ tình hình, giờ nhà họ An còn đang cần nhờ chúng ta, cần nhờ Đế Thành, nếu để nói về mối quan hệ giữa hai nhà, thì nhà họ Hoắc chúng ta mới là bên chiếm thế thượng phong."

Bà Hoắc cứng họng, trừng mắt liếc cha Hoắc một cái, lập tức thay đổi cách nói chuyện: "Dù có không xét đến quan hệ giữa hai gia tộc thì Đế Thành à, Nhiễm Nhiễm ít nhiều gì cũng là ân nhân cứu mạng con, nếu không có con bé, thì con đã bỏ mạng trong đám cháy năm mười sáu tuổi ấy rồi, giờ nhà chúng ta đề xuất từ hôn, vậy có khác nào hành động lấy oán trả ơn không. Làm ăn quan trọng nhất là thanh danh, lỡ chuyện này bị truyền ra ngoài…"



Lần này đến lượt ông cụ Hoắc cắt ngang lời bà ta, đôi mắt ông cụ đục ngầu, nhưng lại vô cùng khí thế và cơ trí.

"Nói đến ân cứu mạng ấy, cha vẫn luôn ngờ vực." Ông cụ nói với tốc độ không nhanh không chậm, nhưng lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Cha, có gì mà phải ngờ vực chứ?" Bà Hoắc hỏi.

Ông cụ liếc mắt nhìn bà ta và cha Hoắc một cái, sau đó nói với vẻ từ tốn: "Năm đó hai đứa phát hiện hai đứa nhỏ hôn mê trước cửa khách sạn đúng không?"

"Dạ đúng!" Bà Hoắc ra sức gật đầu, mở miệng nói: "Lúc ấy hai đứa nhỏ mặt mày xám xịt như tro, chung quanh không có ai, Nhiễm Nhiễm tỉnh lại trước, sau khi con hỏi thì mới biết là con bé đã cứu Đế Thành nhà chúng ta."

Dứt lời, bà ta nhìn lướt qua Hoắc Đế Thành, lời nói có phần sâu xa: "Khi đó Nhiễm Nhiễm chỉ là một cô bé con con, vậy mà dám liều mạng cứu con ra khỏi đám cháy, người ta thích con như vậy, thích đến nỗi không tiếc rẻ mạng sống của chính mình, nếu con từ hôn, người ta sẽ nghĩ gì về nhà họ Hoắc chúng ta hả."

Ông cụ không đồng tình với suy nghĩ này, khẽ nhíu mày nói: "Chuyện này để sau thì nói, giờ chúng ta đang nói đến chuyện cứu mạng."

Hoắc Đế Thành ngẩng đầu, nhìn ông cụ, dường như anh đang suy tư điều gì đó.

Ông cụ liếc nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục nói: "Năm đó, cô bé nhà họ An kia tỉnh lại trước, các con hỏi có phải con bé đó cứu Đế Thành không, sau khi con bé đó thừa nhận, gia đình chúng ta đã mặc định con bé chính là ân nhân cứu mạng Đế Thành. Vì khi đó Đế Thành hôn mê, không nhớ rõ những chuyện xảy ra, nên An Nhiễm Nhiễm nói gì chúng ta cũng tin. Giờ nghĩ lại mới thấy…"

Ông cụ nói đến đây thì ngừng lại, nhìn về phía bà Hoắc: "Tất cả mọi chuyện đều là lời kể từ một phía An Nhiễm Nhiễm, không có người chứng kiến, cũng không ai có thể chứng minh lời con bé đó là đúng, liệu nó có đúng là người cứu Đế Thành thật hay không."

"Cha à, chuyện này sao có thể giả được." Bà Hoắc tỏ vẻ không thể tin nổi, kinh hãi hô lên: "Khi đó Nhiễm Nhiễm mới chỉ mười bốn tuổi, nếu con bé thật sự nói dối thì sao người lớn chúng ta lại không nhìn ra chứ."

Ông cụ cười khẩy một tiếng, nói: "Trong gia tộc giàu có, làm gì có đứa trẻ nào không cơ trí tình toán từ sớm chứ, cũng không phải con chưa từng gặp một đứa trẻ chưa đến mười tuổi nhưng tâm cơ thâm trầm hơn bình thường, có gì mà phải kinh ngạc như vậy."

Bà Hoắc nghẹn họng, cúi đầu, cau mày, nhưng bà ta vẫn không tin được chuyện này, miệng liên tục lẩm bẩm: "Sao Nhiễm Nhiễm có thể nói dối được chứ, con bé là một đứa trẻ ngoan mà…"

Ngoan sao, ha ha!

Mắt Hoắc Đế Thành ánh lên sự châm chọc, trước mười sáu tuổi anh chưa từng thử chú ý tới An Nhiễm Nhiễm, sau mười sáu tuổi anh mới nhìn An Nhiễm Nhiễm mấy lần vì cái danh xưng cô ta là ân nhân cứu mạng anh, nhưng chung quy hai người cũng không tiếp xúc quá thân mật.

Trước mặt người nhà họ Hoắc cô ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, một người thông minh lương thiện, nhưng cái chết của mẹ Bắc Bắc, cả việc cô ta phái người đuổi giết Bắc Bắc, chỉ với hai việc này thôi cũng đủ để chứng minh An Nhiễm Nhiễm không hề lương thiện yếu ớt như bọn họ tưởng tượng.

Cô ta tàn nhẫn độc ác, cố chấp điên cuồng, vì để có được Hoắc Đế Thành, vì để gả vào nhà họ Hoắc, cô ta không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Hoắc Đế Thành mơ hồ ý thức được điều đó, chắc chắn An Nhiễm Nhiễm đang nói dối, người cứu mạng anh có lẽ là người khác!

"Ông nội, cháu thấy lời ông nói rất có lý." Hoắc Đế Thành tiếp lời ông cụ, sau đó anh phân tích: "Năm đó dù cháu hôn mê, nhưng vẫn còn chút ý thức, hình như cháu được người ta cõng ra khỏi đám cháy."



Mặc dù cha Hoắc là người đơn thuần không có quá nhiều tâm cơ, nhưng ông không phải loại ngu xuẩn, lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng: "Khi đó An Nhiễm Nhiễm mới chỉ mười bốn tuổi, hai đứa cũng hít phải lượng khói độc ở mức độ khác nhau. Cũng như sự chênh lệch lớn về chiều cao lẫn cân nặng, con bé đó thật sự đủ sức cõng con ra khỏi đám cháy sao?"

Bà Hoắc nghe bọn họ mỗi người một câu, lòng lại càng thêm loạn, chẳng lẽ An Nhiễm Nhiễm thật sự không phải ân nhân cứu mạng Đế Thành?

Nếu không có ơn cứu mạng này, thì sẽ chẳng còn lý do gì để trói buộc Hoắc Đế Thành nữa!

Bà ta rùng mình, nhỏ giọng nói: "Nhưng giống như cha nói đấy, chúng ta không có chứng cứ, nhân chứng vật chứng cũng không, An Nhiễm Nhiễm nói chính con bé cứu Đế Thành, chúng ta lấy gì ra phản bác."

Ông cụ liếc mắt nhìn bà ta một cái, có vẻ không vui.

"Đinh Yến, con hễ mở miệng là lại nói đỡ cô gái nhà họ An kia, người ngoài không biết còn tưởng cô ta là con gái con cũng nên."

Bà Hoắc xấu hổ đáp lời: "Không phải, con chỉ cảm thấy Nhiễm Nhiễm khá tốt bụng…"

"Con cần phải học hỏi thêm về cách nhìn người đấy." Ông cụ cắt ngang lời bà ta không chút do dự, nói: "Cha đã nghe qua chuyện trong bữa tiệc, cô gái đó dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người, chỉ như vậy thôi cũng đủ để chứng minh cô ta không phải người tốt đẹp gì."

Bà Hoắc không phục, muốn nói rằng sự xuất hiện của Bạch Bắc Bắc khiến An Nhiễm Nhiễm kích động, nên cô ta mới làm ra hành động như vậy, nhưng ông cụ đã làm lơ bà ta, đưa ra quyết định vô cùng dứt khoát.

"Đế Thành, chuyện của cháu thì cháu tự xử lý đi, mọi người trong nhà sẽ không can thiệp vào quyết định của cháu, có ông ở đây, ông sẽ không cho phép người nào đứng sau ngáng chân cháu đâu." Dứt lời, ông cụ liếc mắt nhìn bà Hoắc một cái, sau đó lại tiếp tục: "Nếu có người nào dám ăn cây táo, rào cây sung, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng."

Mặc dù ông cụ đã rời khỏi chiếc ghế quyền lực từ lâu, nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó, nói một không hai. Bà Hoắc nghe vậy thì co rúm, khúm núm ngồi trước mặt cha Hoắc, không dám nói thêm lời nào nữa.

Hoắc Đế Thành cúi đầu, cười không ra tiếng, quả nhiên chỉ có lời của ông cụ là có tác dụng, tiếp theo anh chỉ cần giải quyết nhà họ An thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Nghĩ đến nhà họ An và An Nhiễm Nhiễm, hàng lông mày của anh lại không tự chủ được khẽ cau lại.

Thật ra anh không sợ nhà họ An nổi giận, chỉ cần có lợi ích, nhà họ An sẽ không bao giờ dám đắc tội với nhà họ Hoắc. Vấn đề là ở chỗ An Nhiễm Nhiễm.

Không có bằng chứng, mọi người ai cũng nghĩ cô ta là ân nhân cứu mạng anh, mặc định cho rằng cô ta có đạo đức cao đẹp. Nếu từ hôn, bản thân anh không hơi đâu thèm để ý mấy lời đồn đãi vớ vẩn, nhưng anh sợ Bắc Bắc bị vạ lây.

Chưa kể, sau khi từ hôn, với tính cách của An Nhiễm Nhiễm, dù cô ta không dám xuống tay với nhà họ Hoắc, nhưng chắc chắn sẽ ra tay với Bắc Bắc.

Anh cần thiết phải nghĩ ra cách nào đó để đẹp cả đôi đàng, giảm thiểu mọi rủi ro.

Hai mắt Hoắc Đế Thành tối đen như mực, mờ mịt như thể bị một tầng sương mù che phủ, tức khác, một ý tưởng khá hay hiện trong đầu anh.