Trái Đào Trong Chén Ngọc

Chương 1



Ta là người có công cứu giá và hoàng đế đã ban cho ta một mong ước.

Mọi người đều suy đoán rằng mong muốn của ta là có thể được gả cho thái tử điện hạ tôn quý.

Dù sao thì ta cũng ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, cho nên chuyện này ở Kinh thành cũng không còn là chuyện gì xa lạ nữa.

Thái tử dường như cũng đã đoán trước được điều đó, từ trên chính điện nhìn xuống ta với vẻ mặt khinh thường.

Ta im lặng hồi lâu rồi nhìn về phía hoàng đế.

"Thì là... thần có thể xin chút tiền được không ạ...".

"Nhân tiện, nếu không quá phận thì thần muốn ngủ với Bùi quốc sư một đêm ạ".

"Đúng rồi, cảm ơn ngài ạ".

Hoàng đế "……".

Thái tử "...".

Bùi quốc sư "...?".

1

"Tiểu thư, xin đừng buồn."

Thái Đường bưng tách trà nóng tới, bóp vai cho ta.

"Dù sao, điện hạ lần này đã khen ngợi sự sáng tạo của người, mỉm cười với người, thế này thì nhất định có cơ hội."

Ta nằm xuống bàn, mặt đỏ bừng, thở dài nặng nề:

"Làm sao hắn có thể không làm điều đó để khoe khoang được cơ chứ?"

Cha của ta lần này cùng quân đội trở về, giành được đại công chiếm được ba tòa thành của kẻ thù chỉ trong một lần tấn công, giờ đây ông cũng là một nhân vật nổi tiếng trước mặt hoàng đế.

Cho dù vị thái tử này có ghét ta thì bây giờ hắn cũng không thể thể hiện ra ngoài được.

"Thái Đường, vì sao muốn bắt được trái tim Thái tử điện hạ lại khó như vậy?"

“Hay là ta bảo cha ta đến gặp hoàng đế để xin ban hôn nhé?”

Thái Đường giật mình trước ý tưởng của ta và vội vàng xua tay:

“Tiểu thư không thể làm thế được, thưa tiểu thư.”

Ta lẩm bẩm một lúc, cuối cùng thở dài:

"Thật ra, ta nghĩ cuộc sống của chúng ta bây giờ đã khá hơn và chúng ta cũng không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa..."

"Người hiện tại đã là đại tiểu thư của tướng quân phủ, người có tất cả những gì mình muốn, không cần phải hy sinh hạnh phúc cả đời vì tiền."

Ta im lặng.

Đúng rồi.

Người ngoài nói ta yêu Thái tử điện hạ điên cuồng, kỳ thực bọn họ không biết, ta sợ.

Sợ nghèo.

Cha ta, Ứng Viện, đại tướng quân của Tề quốc, ông có ba con trai và hai con gái, cuộc sống rất hòa thuận.

Còn nương ta chỉ là một thôn nữ ở biên giới nước Tề, tình cờ cha ta bị giặc đầu độc và được nương ta cứu sống.

Có lẽ đó là cha ta nhất thời hứng khởi, cũng có thể là nương ta thấy sắc nổi lòng tham, dù sao thì người họ chỉ xui xẻo quấn lấy nhau một đêm thôi, vậy mà lại lòi ra ta.

Ứng Ngọc.

Sau khi cha ta bình phục vết thương, ông lập tức lên đường, không để lại gì, thậm chí không thèm nhìn lại nương ta một cái, lúc này nương đã mang thai.

Từ khi sinh ra ta đã sống phụ thuộc vào nương, cuộc sống rất nghèo khó.

Khi giặc xâm lược, nương ta đã bán đất, gi/ế-t gà và hy sinh thân mình để cứu mạng bọn ta khỏi tay giặc.

Sau này giặc rút lui, tưởng ngày tháng sau này sẽ bình yên, không ngờ lại gặp hạn hán, dịch bệnh dữ dội, ăn đất, gặm vỏ cây, cuối cùng nương cho ta ăn máo của nương, ta mới có thể sống sót.

Nương ta cứ vậy ch/ế-t đói trước mặt ta.

Khi ra đi nương chỉ còn là một bộ xương được bao bọc bởi lớp da khô, gầy gò đến đáng sợ.

Từ đó trở đi, ta thề rằng mình sẽ cưới nam nhân giàu nhất thế gian này.

Khi sự việc xảy ra, tất cả những người con khác của cha ta đều mất trong trận dịch hạch, còn ta được ông đón về và trở thành đứa con duy nhất trong phủ tướng quân.

Hoàng đế đã già, nếu ta gả cho hoàng đế, khi hoàng đế chớt ta sẽ phải cùng mai táng theo.

Vì vậy, ánh mắt của ta đều dán chặt vào Thái tử Tề Liệt.

Ta mím môi lắc đầu:

“Không, ngươi không hiểu đâu, Thái Đường.”

"Thật là khủng khiếp khi nghèo, và cũng thật khủng khiếp khi đói."

"Ta……"

"Tướng quân…Tướng quân!"

Giọng nói hoảng hốt của gã sai vặt cách xa sân trước truyền đến, ngắt lời ta, hình như hắn muốn báo cáo điều gì đó:.

"Bùi...Bùi..Bùi quốc sư đến rồi!!"

2

Bùi quốc sư, ta đã nghe tên Bùi Huân rất nhiều lần.

Ngài ấy là người bí ẩn nhất ở nước Tề, luôn có những tin đồn về ngài ấy lan truyền trên đường phố.

Tuy nhiên, ngoại trừ nửa năm một lần tham gia tế điển, Bùi Huân không xuất hiện trước mặt bất kỳ ai.

Lần cuối cùng ta nhìn thấy ngài ấy là cách đây nửa năm, ngài ấy đang đứng trên tế đài, hai tay chắp sau lưng, dáng người cao ráo thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng xanh mịn màng như ngọc.

Tuy khuôn mặt được che bằng khăn che mặt nhưng đôi mắt lộ ra cũng khiến lòng người đảo điên, bên trong tựa như có một hồ nước xanh biếc, hút hồn người vào trong đó.

Tuy nhiên, tại sao ngày nay lại có một người truyền kỳ như vậy?

Sẽ đến phủ Tướng quân sao?

Ta và Thái Đường nhìn nhau, gật đầu rồi đi chậm lại.

"Chúng ta đi xem xem."

Bùi Huân là người thích yên tĩnh, khi ngài đến, Ứng Viện đã giải tán tất cả nha hoàn và người hầu ở sân trước, cho nên ta lẻn vào rất thuận lợi.

Đến gần tiền điện, mùi tre xanh rất dễ chịu, từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng trắng như ngọc đang ngồi trong đó.

Còn cha ta ngồi đối diện thì ta chọn cách giả vờ như không nhìn thấy.

Ta núp sau gốc cây, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi ngài ấy ngẩng đầu lên, tựa hồ nhìn về phía này.

Vẫn đeo mạng che mặt như mọi khi.

"Tướng quân đã đại thắng, Bệ hạ phái ta đến chúc mừng tướng quân. Thuận tiện phụng mệnh, đến giúp tướng quân coi một quẻ bói toán."

Trách không được.

Bùi Huân vừa mở miệng, ta đã hiểu rõ ràng.

Ứng Viện đã ba năm không trở về nước Tề, tuy chiến tranh thắng lợi nhưng không ai biết suy nghĩ cùng trải nghiệm của ông trong ba năm qua đã thay đổi như thế nào.

Trời cao hoàng đế xa xôi, biên cương khó khăn, ngoại trừ quân của Ứng Viện thì không còn ai, nếu cha ta xây dựng quân đội riêng và có ý định phản loạn thì cũng không ai biết.

Hiện tại hoàng đế bằng lòng phái Bùi Huân tới đây, sợ là trước để thăm dò sau mới để chúc mừng.

"Bệ hạ có tâm."

Tuy nhiên, Ứng Viện, một lão hồ ly, đương nhiên biết những điều ta có thể nghĩ, chẳng qua là hơi sững sờ liền lập tức phản ứng lại:

“Bất quá Ứng mỗ chỉ là một người thô kệch, từ nhỏ đã quen cầm kiếm và đao, luôn tin tưởng vào thanh kiếm trong tay, quốc sư đại tài, nhưng ngài khác với những kẻ thô kệch như ta, cho nên quẻ này không cần thiết."

Ông ấy từ chối là đương nhiên, Bùi Huân cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao bất kì ai vừa mới đánh thắng trận trở về liền bị nghi ngờ chắc chắn sẽ cảm thấy không vui.

"Như vậy, Bùi mỗ sẽ không can thiệp."

"Nhưng Thánh Thượng đã đặc biệt dặn dò, tuy rằng quẻ bỏ qua, nhưng lễ tiết không thể bỏ qua."

“Quà tặng hoàng gia của Thánh nhân đã được mang vào kho. Tiếp theo, Bùi mỗ xin chúc mừng tướng quân.”

Bùi Huân gật đầu, gã sai vặt ở bên ngoài ôm một chiếc hộp gỗ chạy vào.

Ngài không nói nhiều mà mở chiếc hộp trước mặt Ứng Viện.

Ta là người không có ưu điểm gì ngoại trừ yêu tiền.

Vì thế khi Bùi Huân mở hộp ra, tay ta lập tức siết chặt.

Bảo vật quý hiếm của Sở quốc - Mắt Đại Bàng.

Đó là một loại đá quý tương tự như mắt đại bàng, chỉ được tìm thấy ở mỏ khai thác nước Sở, tuy nhiên sản lượng rất hiếm và chỉ có hoàng gia mới sử dụng.

Thứ này không có trong danh sách cống nạp, làm sao Bùi Huân có được nó? Hơn nữa còn lớn như vậy!

Thật phấn khích!

“Bùi mỗ một thân nghèo khó, không có bảo vật quý hiếm để chúc mừng tướng quân.”

“Chỉ có món đồ chơi nhỏ này, hi vọng tướng quân sẽ không chê.”

“Nếu tướng quân thích, trong kho hàng của phủ quốc sư vẫn còn rất nhiều, tướng quân có thể lấy bất cứ lúc nào.”

Vân vân mây mây các loại...

"Thái Đường..."

Ta thì thào mở miệng:

"Đường đường là một quốc sư của một nước, chắc sẽ không nói dối đâu ha....."

Nếu đó là sự thật……

Vậy thì ngài ấy còn giàu có hơn Thái tử Tề Liệt!!

Một mục tiêu mới đã xuất hiện!!

3

"Thái tử."

Gã nô tài cung kính nói với Tề Liệt.

Khi đó hoa trong vườn đã nở rộ, hoa mẫu đơn cũng nở rộ.

Ngữ Lan rúc vào vòng tay của Tề Liệt ngước nhìn tên nô tài.

À, đó là nô tài chuyên báo cáo trước cửa.

"Điện hạ, nhìn cái này, hình như tiểu ăn xin ở phủ tướng quân lại gửi tin cho ngài."

Nàng ta mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ.

Tề Liệt trong lòng bực bội, ôm Ngữ Lan chặt hơn, vẫy tay nói:

“Không phải ta đã nói với ngươi rằng sau này nếu nàng ta cử người đưa thư thì sẽ trực tiếp đốt nó mà không báo trước sao?”

"Không phải thưa bệ hạ."

Tên nô tài cúi đầu và nói một cách lúng túng:

"Tướng quân... Ứng tướng quân ở trong thư viện của người. Hoàng đế lệnh cho người vào cung..."

Giọng nói của hắn yếu ớt, ngước mắt lên lén nhìn biểu tình của Tề Liệt.

Trong quá khứ Ứng Viện khi chiến đấu ở biên giới, việc theo đuổi Thái tử của Ứng Ngọc có thể được mô tả là vô cùng mạnh mẽ.

Danh tiếng của Ứng Viện trở nên nổi tiếng, kéo theo Ứng Ngọc cũng nổi tiếng không kém, mọi người đều biết rằng đại tướng quân có một nữ nhi ngoài giá thú, mà mọi người cũng biết rằng nữ nhi ngoài giá thú này đã từng là nông nô và ca xướng, giờ lại trở thành nữ nhi duy nhất của phủ đại tướng quân.

Nàng thích Thái tử, mọi người đều suy đoán về thái độ của Ứng Viện, vì vậy, cho dù có muốn cáo trạng Thái tử, cũng phải suy nghĩ kỹ xem liệu mình có xúc phạm đến tướng quân hay không.

Nhưng bây giờ đích thân nhúng tay là Ứng tướng quân, với sự khởi đầu này, mọi người đều có thể đoán ra thái độ của ông, e rằng sau này...

Tề Liệt nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ nhướng mày:

“Ý ngươi là hôm nay Ứng Ngọc không gửi thư à?”

Nàng ngày nào cũng gửi thư tình đến phủ Thái tử, dù mưa hay nắng đều đặn tròn ba năm, và đây là lần đầu tiên nàng không gửi.

"Vâng, thưa điện hạ."

Nô tài trả lời.

Nghĩ nghĩ một lát, Tề Liệt buông tay Ngữ Lan ra, cười khẩy:

"Như vậy cũng tốt. Sau ba năm, cuối cùng ta cũng có thể sạch sẽ."

"Chúng ta hãy đi đến hoàng cung."

……

Mặt trời đang mọc, những bức tường đỏ và gạch xanh của con đường hoàng cung che khuất một phần ánh sáng mặt trời.

Có lẽ Tề Liệt không ngờ lại gặp được ta ở đây.

Ta đương nhiên nhận ra tiếng bước chân của Tề Liệt, nhưng mắt ta chỉ nhìn vào bức tường mà không hề để ý đến hắn.

"Ứng cô nương."

Tề Liệt gọi ta, vẫn giữ thái độ ôn hòa phong nhã.

Rõ ràng trong phủ thị thiếp không một trăm thì cũng tám tám chục, không cần phải giả vờ thanh tao đến vậy đâu.

Ta trợn mắt trong lòng, nhưng việc hắn làm không liên quan gì đến ta, dù sao trước đây ta cũng chỉ chạy theo tiền của hắn mà thôi.

Ta chào hắn một cách cực kỳ chiếu lệ, rồi quay người sang một bên nhường đường cho hắn.

Thái độ lạnh lùng của ta khiến Tề Liệt nhướng mày, khóe môi cong sâu hơn.

Nụ cười này làm rung lên hồi chuông cảnh báo trong lòng ta và ta ngẩng đầu lên.

Tên cẩu này không nghĩ là ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đó chứ..

"Đã ba năm rồi, Ứng cô nương có phát hiện ra không? Dù sao, ta và cô nương vẫn là hữu duyên vô phân, kính xin cô nương về sau tựa như ngày hôm nay, đừng gửi thêm thư nữa, chớ để lại thanh danh không tốt cho cô nương”

Ta:"……"

Ngươi đang giả vờ cái gì vậy? Muốn hỏi tại sao hôm nay ta không gửi thư cho ngươi mà còn cần vòng vo tam quốc vậy ư?

Cẩu nam nhân.

Hơn nữa, vì sao ta lại gửi thư cho ngươi mỗi ngày trong ba năm ư.

Đương nhiên là vì không tốn tiền, cũng không tốn thành phẩm rồi.

Những lời ngưỡng mộ và yêu mến trong thư đều là Thái Đường viết, ba năm, ta cảm thấy cho dù nàng ấy có rời bỏ ta rồi đi viết tiểu thuyết thì nàng ấy nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.

Tuy nhiên lúc này ta vẫn cụp mắt xuống, ngập ngừng nói:

"Thái tử điện hạ... ngài có mắt đại bàng không?"

Tề Liệt có vẻ sửng sốt trước câu hỏi của ta, lông mày nhíu lại:

"Mắt đại bàng? Bảo vật của nước Sở?"

"Trong phủ Thái tử đương nhiên có, trong nhà kho có ba chiếc. Ứng cô nương, cô nương có muốn xem qua không?"

……

Nhìn nhìn nhìn! Nhìn kìa! Sao ngươi không nói đưa nó cho ta!

Hơn nữa, ba chiếc?

Cùng so xem!

Quốc sư có một kho còn lớn hơn mà!

Ta thu lại nụ cười cuối cùng trên môi:.

“Cung kính Thái tử điện hạ.”

Tín ngưỡng sống của ta đó là: Đừng lãng phí thời gian với người nghèo.

Nếu có thời gian rảnh rỗi như vậy, chi bằng nhờ Thái Đường giúp ta viết thêm mấy bức thư tình gửi Hoàng thượng.

Thái độ của ta thay đổi đáng kể, Tề Liệt lông mày càng nhíu sâu hơn, như muốn nói thêm điều gì, cuối cùng hắn mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh.

Sau khi hắn rời đi, ta thở ra, xung quanh không có ai, ta và Thái Đường gật đầu.

“Thông tin có chính xác không?”

“Rất chính xác, thưa tiẻu thư.”

Ánh mắt Thái Đường rất kiên quyết, như muốn gia nhập nhóm.

Phía sau bức tường này là nhà kho của phủ quốc sư.

Tiểu thư ta đây muốn xem hôm nay Bùi Huân có phải khoác lác hay không.

Vì vậy, như thường lệ, ta giẫm lên vai Thái Đường trèo lên tường.

Không ngờ chân trước vừa leo lên tấm ngói đỏ, thấp mắt nhìn xuống, liền ngây ngẩn cả người.

Phủ quốc sư có một cây hoa đào khổng lồ, Thái Đường đã biết trước thông tin này, nhưng...

Ta nhìn Bùi Huân, người đang chắp tay đứng dưới gốc cây đào, lặng lẽ nhìn ta với vẻ mặt tuyệt vọng.

Bằng hữu à, làm sao ta có thể biểu đạt cảm giác của mình bây giờ nhỉ?



4

"Tiểu thư... tiểu thư nặng quá...người có thể đứng dậy nhanh lên được không..."

Hai chân Thái Đường run rẩy, giọng nói cũng run rẩy.

Ta dựa vào tường và mím môi.

Sẽ có chút kiêu ngạo nếu tiếp tục làm chuyện như thế này.

Nhưng sẽ hơi xấu hổ nếu phải quay lại trong tuyệt vọng.

"Xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm."

Ngài ấy nói một cách điềm tĩnh, giọng nói dễ chịu như gió chiều.

Ta sắp khóc nhưng không có nước mắt nào, trèo lên tường thành, rồi lần lượt bò đến cây hoa đào, rồi lại từ từ trên cây đi xuống như một con khỉ.

Chuỗi hành động này đều được hoàn thành dưới cái nhìn của Bùi Huân, có có cái lỗ nào cho ta chui xuống không…..

"Quốc sư...Ta..."

Ta cười ngượng ngùng sờ vào đầu mình.

"Nghe nói hoa đào trong phủ quốc sư đặc biệt đẹp, chủ yếu là muốn đến phủ quốc sư nhìn xem..."

"Nhân tiện, ta là Thương Tuyết, nhị tiểu thư của Phủ Thừa tướng, tham kiến Quốc sư."

Ta xin lỗi, đồng chí Thuơg Tuyết.

Bùi Huân tựa hồ cũng không để ý, ngài đi đến bên cạnh ta, ngắt nụ hoa đào trên tóc ta, giọng nói ôn nhu dễ nghe:

"Được rồi, Ứng cô nương, lần sau đi ngắm hoa có thể đi qua cổng chính. Leo tường rất nguy hiểm, dễ bị thương."

Ta:"……"

Ngài không cho ta chút mặt mũi nào cả.

"Quốc sư có lẽ đã hiểu lầm, ta là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, không phải cô nương nào đó."

"Được rồi, Ứng cô nương."

Ta:"……"

……

Thực sự, ta không hiểu tại sao bây giờ ta lại uống trà trong Phủ Quốc sư.

Lúc này, Bùi Huân đang ngồi đối diện với ta, chúng ta đang nhìn nhau, trà trên bàn rất thơm nhưng ta lại không dám cầm lên nếm thử.

Lúc này, chính là Bùi Huân lên tiếng trước:

“Năm nay mới có vài cơn mưa xuân, còn có món bánh này để giải nhiệt, cô nương thử xem.”

Ngài ấy đẩy chiếc bánh về phía ta, ta cười ngượng nghịu nhưng lại bất ngờ khi dùng tay nhéo chiếc bánh.

Rõ ràng hôm nay là một ngày nắng nóng nhưng bánh không hề bị nát, khí vẫn mát mẻ.

Bây giờ ta mới nhìn rõ chiếc đ ĩa dưới đáy bánh được làm bằng bạch ngọc..

Ồ, không rẻ nha!

Làm người có tiền tốt quá đi mà.

Trong lòng thở dài, ta giả vờ cắn một miếng.

Thái Đường vẫn đang đợi ta ở bên ngoài, bây giờ muội ấy mà bị phát hiện, có lẽ ta sẽ khó tiếp tục kế hoạch của mình.

"Cảm ơn quốc sư đã tiếp khách. Hôm nay cũng đã muộn rồi, ta nghĩ ta nên về trước."

Ta chạm vào mũi mình rồi đứng dậy:

"Hôm nay không phải Ứng cô nương đến thưởng hoa sao? Không còn thưởng hoa nữa à?"

Thưởng thưởng cái rắm!

"Ta vừa thưởng rồi, ta đã thưởng rồi..."

"Có thích khách! Có thích khách! Thích khách vừa mới tiến vào phủ quốc sư!!"

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng động, thanh âm hùng tráng càng ngày càng gần.

Ta giật mình và nhanh chóng nhìn lên.

Thích khách?? Tại sao trong phủ này lại có thích khách!!

Không, không, ta nên giải thích thế nào đây??

"Đừng sợ."

Lúc ta đang sốt ruột, Bùi Huân lạnh lùng đứng dậy, mùi tre xanh quen thuộc lại ập vào mặt.

Những lời nói của ngài ấy thật kỳ diệu, ta thực sự bình tĩnh lại rất nhiều sau khi nghe chúng.

"Quốc sư có ở đây không?"

Cánh cửa bị đập mạnh một tiếng lớn, âm thanh đó đánh ta run một cái.

Tuy rằng biết hôm nay Ứng Viện ở trong cung, nhưng cũng đừng xui xẻo như vậy mà….