Lúc trước Ân Tử Tấn cũng đã từng nói những lời này với Ngọc Ngọc Miêu, lúc đó giọng điệu là trêu đùa và cưng chiều, cảm giác hoàn toàn khác với bây giờ.
...... Cũng không đến mức cưỡng hiếp chứ.
Đoàn Ngọc Vũ tin Ân Tử Tấn cũng là trai thẳng, sẽ không làm chuyện đó.
Vào khách sạn, đóng cửa lại, nếu Ân Tử Tấn đánh cậu thật, cậu không thể chạy.
Nhưng nếu không vào khách sạn mà bị đánh ngay bên ngoài, nói thật, cũng rất mất mặt.
Cuối cùng Đoàn Ngọc Vũ vẫn móc chứng minh thư ra.
Giường khách sạn rất lớn, cho dù hai chàng trai cao lớn lăn lộn cũng dư dả, khăn trải giường thuần trắng, phòng tắm có vách kính mờ, mỗi một chỗ đều ám muội.
Nhưng có vẻ hai người trong phòng không hề nghĩ đến phương diện đó.
"Ngọc Ngọc Miêu đúng không, cởi."
Đoàn Ngọc Vũ sửng sốt, ngay sau đó chợt nhận ra Ân Tử Tấn đang nói gì, quyết đoán lắc đầu.
"Yên tâm, tôi thật sự không làm mấy chuyện cưỡng hiếp đâu."
Đoạn Ngọc Vũ:......
Cậu hiểu rồi, Ân Tử Tấn là muốn...... 'kiểm tra' lại tất cả những thứ mình đã từng xem.
Đoàn Ngọc Vũ vẫn muốn giãy giụa thêm một chút: "Tôi có thể bỏ chặn anh, sau đó anh gửi tin nhắn đến là rõ......."
"Cậu cảm thấy bây giờ tôi còn tin lời cậu nói nữa?"
Đây là bắt buộc phải nhìn thấy tận mắt.
Đoàn Ngọc Vũ cắn răng, đúng thật là cậu đuối lý, giả làm em gái xinh đẹp để quyến rũ người ta là sai, nếu cởi ra để Ân Tử Tấn kiểm tra thì có lẽ hắn sẽ không còn mê luyến Ngọc Ngọc Miêu nữa, thế.... xem thì cứ xem đi.
Đều là nam cả, sợ cái gì?
Chàng trai dứt khoát kéo áo thun của mình xuống, động tác thô bạo, không có chút đẹp đẽ nào, rất trai thẳng.
Nhưng khổ nỗi cậu lại đẹp trai. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan ưu việt xuất chúng, đôi mắt xinh đẹp, mái tóc hỗn độn, tất cả tạo nên cảm giác vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
Cái bụng mềm của Đoàn Ngọc Vũ lộ ra, bên trên cũng không có quá nhiều cơ bắp, mà là sự non nớt tươi trẻ của thiếu niên. Nếu bắt buộc phải nói về cơ bụng, chụp đại một góc cũng nặn ra được một múi.
Bộ ngực phẳng lì mà không người con gái nào có được, hai đầu v* cũng màu hồng nhạt, bởi vì không khí lạnh nên thoáng đứng thẳng một ít, như đóa mai diễm lệ nở rộ trên nền tuyết.
Đoàn Ngọc Vũ không nhìn thấy dáng vẻ của mình.
Ân Tử Tấn cũng không nói một lời, âm u nhìn chằm chằm cậu.
Thân thể Đoàn Ngọc Vũ dần bại lộ, là nam trăm phần trăm.
Cậu sợ mình sẽ bị đánh ngay giây tiếp theo, dù sao ai bị lừa như vậy cũng chịu không nổi.
Nhưng cậu chỉ có thể tiếp tục cởi.
Cởi cho đến khi chỉ còn lại một cái quần lót trắng, sau đó nhìn Ân Tử Tấn với ánh mắt như sắp hy sinh.
"Học trưởng, anh kiểm tra đi, tôi thật sự là nam."
Cậu đã cởi gần như trần trụi, ngồi ở trên giường, Ân Tử Tấn ăn mặc chỉnh tề đứng ở mép giường nhìn xuống cậu từ trên cao, ánh mắt vô cùng bức bách.
Đoàn Ngọc Vũ nuốt nuốt nước miếng, không biết sao lại có cảm giác bất an như bị mãnh thú rình rập.
"Vươn lưỡi ra."
Đây là tư thế Ngọc Ngọc Miêu dùng khi gửi ảnh selfie cho hắn, không có gì để biện minh, Đoàn Ngọc Vũ làm theo.
Đôi chân dài bất an khép lại, môi đỏ mở ra, cái lưỡi hồng nhạt đặt lên cánh môi.
Ân Tử Tấn nhắm mắt, chứng cứ vô cùng rõ ràng.
Nhìn thoáng qua thì đúng thật là không giống, nhưng nếu cẩn thận đối chiếu từng tấc một sẽ phát hiện hai khuôn mặt này giống nhau như đúc!
Đặc biệt là biểu cảm vừa áy náy lại vừa sợ bị đánh của Đoàn Ngọc Vũ bây giờ, hoàn toàn giống với biểu cảm của Ngọc Ngọc Miêu trong tấm ảnh selfie.
Đoàn, Ngọc, Vũ!
Ân Tử Tấn cố kiềm chế, hít sâu một hơi.
Hắn bất giờ cúi người bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ màu hồng kia, kẹp nó ở giữa hai ngón tay xoa bóp đùa bỡn, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng không cho rụt lại.
"Cậu biết khi đó tôi nghĩ gì không, hửm?
"Tôi muốn hôn đến khi môi lưỡi cậu sưng lên, cuối cùng chịch vào cái miệng này, làm cậu không nuốt nổi tinh dịch, chỉ có thể để nó tràn ra khỏi khóe miệng."
"Vừa khóc vừa ấm ức nuốt tinh dịch."
"A." Ân Tử Tấn bình tĩnh mỉm cười, giống như không hề giận dữ: "Rồi bây giờ cậu nói với tôi rằng cậu là nam."
"Xin lỗi, học trưởng......"
Đoàn Ngọc Vũ ê a nói lời xin lỗi, lưỡi cậu bị ngón tay thon dài của Ân Tử Tấn bắt lấy, không nuốt nước miếng được, toàn bộ nước miếng đều tích tụ ở lòng bàn tay và cổ tay Ân Tử Tấn.
Ân Tử Tấn buông lưỡi cậu ra, nhưng không đáp lại lời xin lỗi của cậu, "Tiếp tục cởi."
Cởi tiếp?
Đoàn Ngọc Vũ thấp thỏm nắm khăn trải giường, giờ trên người cậu chỉ còn một cái quần lót.
Nhưng mặt Ân Tử Tấn đang căng chặt, ánh mắt nghiêm khắc, không hề giống như đang nói đùa.
Đoàn Ngọc Vũ liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hắn, lại nhắc mình một lần nữa —— Ân Tử Tấn có tập võ.
Thế cục bây giờ đã rất rõ ràng, cậu, một là cởi, hai là bị đánh.
Quần lót trắng tinh bị Đoàn Ngọc Vũ ném xuống sàn, cậu ngẩng đầu, đối diện với một ánh mắt thẳng thắn.
Đoàn Ngọc Vũ gượng gạo nghiêng đầu, dù cho cả hai đều là nam, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư cũng sẽ cảm thấy thẹn.
Cuối cùng Đoàn Ngọc Vũ cũng không chịu nổi, rụt chân, ý đồ khép hai chân lại, che chắn nơi riêng tư của mình.
Nhưng giây tiếp theo đã bị Ân Tử Tấn bóp cổ chân tách ra.
"Trốn cái gì?"
"Tách chân ra, bằng không sao tôi biết nó có đúng là màu hồng nhạt hay không?"
Tay nắm cổ chân Đoàn Ngọc Vũ siết rất mạnh, chỉ vài giây sau, trên cổ chân gầy mỏng đã xuất hiện vệt đỏ.
Lửa giận bừng bừng.
Đoàn Ngọc Vũ không dám trốn nữa.
Dù sao cũng thấy rồi, muốn xem thì cứ xem hết đi, chỉ cần qua hôm nay Ân Tử Tấn đừng lấy "Ngọc Ngọc Miêu" ra để gây phiền phức cho cậu là được.
Đoàn Ngọc Vũ ỡm ờ tách hai chân, nhục huyệt hồng nhạt lộ ra.
Miệng nhỏ bị người ta nhìn chằm chằm, bất an khép mở, trúc trắc nhưng dâm đãng, quyến rũ cực kỳ.
Không chỉ có huyệt màu hồng, mà dương v*t cũng màu hồng.
"Hồng vậy, vẫn là trai tân?" Nửa là trào phúng nửa là chất vấn.
Đoàn Ngọc Vũ coi như không nghe thấy, không phải anh cũng màu hồng à, cũng đã từng chụp cho tôi xem rồi, thậm chí còn đo nữa, có tư cách gì cười nhạo tôi?
Nhìn thấy biểu cảm không phục của Đoàn Ngọc Vũ, hiển nhiên Ân Tử Tấn cũng nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt càng thêm khó coi.
Dồn một ít lực vào tay, chân Đoàn Ngọc Vũ bị nắm dang rộng hơn.
Cậu vốn đang ở tư thế nửa nằm, bị nắm cổ chân càng làm đôi chân trông vừa dài vừa thẳng, cảm giác khi chạm vào vô cùng mịn màng.
Ân Tử Tấn nhíu nhíu mày, hắn đã sớm biết chân Đoàn Ngọc Vũ rất dài, nhưng không ngờ là dài đến vậy, một tay sờ không hết, quấn chặt trên eo là có thể chịch cậu đến chết.
Chàng trai nằm trên giường bị hắn nắm cổ chân, nơi riêng tư mở rộng, gương mặt tinh xảo, thân thể trắng đến phát sáng, núm vú hồng nhạt, dương v*t hồng nhạt, ngay cả huyệt cũng màu hồng nhạt.
Rõ ràng là chứa đầy vẻ non nớt của tuổi trẻ, thế mà ở trên mạng lại tán tỉnh hắn không biết kiêng nể gì.
Ân Tử Tấn hơi sững người, tay không nắm chặt, chân Đoàn Ngọc Vũ lập tức dẫm lên ngực hắn cách một lớp áo.
Ân Tử Tấn cứng đờ, ném cái chân kia xuống như bị điện giật.
Chàng trai nhìn thoáng qua Đoàn Ngọc Vũ, giọng điệu khó chịu: "Quyến rũ ai vậy?"
Hử?
Đoàn Ngọc Vũ không hiểu kịp, quyến rũ cái gì, không phải là tại nắm không chặt à, sao lại thành mình quyến rũ anh ta rồi?
Nhưng công cuộc vấn tội của Ân Tử Tấn chỉ mới bắt đầu.
Hắn nhéo đầu v* Đoàn Ngọc Vũ, thản nhiên thưởng thức, động tác không nhẹ không nặng, lại không cho kháng cự, giống như Đoàn Ngọc Vũ chỉ cần hơi không phối hợp một chút, lập tức sẽ bị hắn cấu nhéo núm vú thật mạnh.
"Ngày hôm đó, cậu làm gì mà rên được những âm thanh đó? Rên lại lần nữa."
đầu v* bị một đứa con trai khác đùa bỡn như một món đồ chơi, Đoàn Ngọc Vũ vừa thấy thẹn lại vừa khó chịu, càng nói không ra lời.
Hôm đó.... cậu thủ dâm. Nhưng giờ biết rên, rên thế nào? Nếu cậu có thể rên thì lúc ấy cũng không đến mức bị Ân Tử Tấn ghét bỏ.
Dường như Ân Tử Tấn biết cậu đang nghĩ gì.
"Tự xử? Là tự sờ mình, hay là tự chịch mình?"
"Sờ mình!" Đoàn Ngọc Vũ không thể chịu nổi sự nghi ngờ kiểu này.
Con trai tự an ủi mà thôi, không có gì mất mặt, Ân Tử Tấn cũng sẽ tự tuốt, nhưng nào có đứa nào vô duyên vô cớ đi "chịch mình" chứ!
"Ồ." Ân Tử Tấn cười nhạo, ngón tay lành lạnh chạm vào dương v*t Đoàn Ngọc Vũ.
"Sờ mình đúng không? Tôi sờ cho cậu. Ngay bây giờ, rên cho tôi, rên giống như hôm đó."
"Ưm......"
Đoàn Ngọc Vũ bị nắm lấy bất ngờ, vô thức cuộn người lại.
Cậu chưa từng bị ai chạm vào chứ đừng nói là đồng tính, cảm giác kỳ lạ xưa nay chưa từng có làm cậu mẫn cảm vô cùng, gần như là nhũn người ngay lập tức, quơ chân loạn xạ, lại chỉ có thể cam chịu để họ làm những gì họ muốn.
Cùng là đàn ông, đương nhiên Ân Tử Tấn biết làm thế nào để đàn ông thoải mái.
Ngón tay xoa xoa lỗ nhỏ vài cái, sau đó ác ý dùng vết chai mỏng ở lòng bàn tay cọ xát hành thân.
Chỉ làm vài cái mà mặt Đoàn Ngọc Vũ đã ửng hồng, mắt óng ánh nước, ngón chân cuộn tròn, giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Ân Tử Tấn.
Nhưng lúc trước Ân Tử Tấn mặc kệ cậu là bởi vì cậu ngoan, giờ cậu muốn chạy trốn, sao còn có thể mặc kệ cậu nữa.
Bàn tay to nhấn một cái, cánh tay với cơ bắp rắn chắc lập tức ấn chặt Đoàn Ngọc Vũ trên giường.
"Rên cho ông!"
Cuối cùng Ân Tử Tấn cũng không thể áp chế cơn giận trong lòng nữa, gằn giọng ra lệnh, trong giọng nói chứa đầy âm u.
Hiển nhiên Ân Tử Tấn đã giận vô cùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Sức hắn rất lớn, có thể khống chế Đoàn Ngọc Vũ hoàn toàn, toàn thân toát ra hơi thở cuồng bạo tạo nên khí thế làm người ta sợ hãi.
Lông mi Đoàn Ngọc Vũ run lên, bị hắn làm sợ tới mức không thở nổi, bình thường Ân Tử Tấn hoàn toàn không phải như thế.
Cậu không giãy giụa nữa.
Nhưng động tác tay của Ân Tử Tấn vẫn không ngừng, nắm dương v*t hồng nhạt đang đứng thẳng, trêu chọc, kích thích.
Hạ thân Đoàn Ngọc Vũ bị hắn ép đến run rẩy liên tục, rốt cuộc không nhịn được nữa, rên ra tiếng.
"Không cần.... a.... học trưởng.... tôi sai rồi.... a.... đừng sờ.... ưm a.... xin lỗi, học trưởng.... a......"
Còn mềm hơn âm thanh ngày hôm đó, vừa rên vừa nức nở, như đã bị bắt nạt đến cùng cực rồi, kích thích làm tim người ta run lên.
Được một người đàn ông khác giúp thủ dâm mang đến khoái cảm xa lạ không thể cưỡng lại được, cực khoái quét qua xương sống, ngay cả xương cụt cũng hơi tê dại.
"Đừng có sờ nữa mà.... a.... không được.... học trưởng! A ứm!"
Theo tiếng gọi khẽ của Đoàn Ngọc Vũ, cả người cậu căng chặt, nằm đơ trên giường.
Ân Tử Tấn đen mặt rút tay mình về, dứt khoát chà bàn tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp lên ngực, núm vú, rồi bụng nhỏ của Đoàn Ngọc Vũ......
Chàng trai đang thở gấp bị tinh dịch của bản thân chà đạp đến rối bời.
"Đúng thật là cậu, rên rất dâm."
Ân Tử Tấn đi rồi.
Đoàn Ngọc Vũ có thể hiểu tại sao hắn lại vội vàng bỏ đi như thế.
Bất kỳ tên trai thẳng nào nhìn thấy một tên trai thẳng khác trần truồng, còn phát hiện mình đã từng cứng với đôi chân đó, cái huyệt đó, đều sẽ không thể chấp nhận được, vội vàng bỏ đi là chuyện bình thường.
Còn cậu.... bị sờ đến bắn cũng rất bình thường, đứa con trai nào bị sờ như vậy mà không có khoái cảm chứ.
Dù là trai thẳng cũng thế.
Đoàn Ngọc Vũ thở dài, chuyện này cũng nên hạ màn rồi, cậu đã thành thật xin lỗi Ân Tử Tấn, còn cởi hết để hắn kiểm tra.
Cậu còn đưa thuốc và trà gừng khi hắn bị cảm, nếu hắn còn không hài lòng nữa, cậu cũng chẳng muốn hầu hạ tiếp.
Từ đây hai người đường ai nấy đi, khôi phục quan hệ tiền bối hậu bối bình thường như trước.
——
Ân Tử Tấn đang tập đấm bốc để làm dịu rung động trong cơ thể.
Hắn để trần thân trên, cơ bắp căng chặt, mỗi một đấm đều vô cùng hung ác.
Một quyền thật mạnh nện lên bao cát, biên độ lay động của bao cát làm người ta nhìn mà sợ.
Mẹ nó!
Ân Tử Tấn vẫn không thể nhịn nổi, tháo găng tay đập mạnh xuống đất.
Sự chênh lệch này quá lớn, Ân Tử Tấn chấp nhận rằng mình đã nhận sai người, hơn nữa thừa nhận rằng mình thích Ngọc Ngọc Miêu.
Cuối cùng giờ lại nói với hắn Ngọc Ngọc Miêu thậm chí còn không phải nữ, mà là một thằng nhãi ranh có ý định trả thù hắn.
Ranh con thật chẳng tốt lành gì.
Lúc ấy hắn thật sự muốn đánh người, nhưng Đoàn Ngọc Vũ cứ nhìn hắn với ánh mắt vừa đáng thương vừa oan ức đó. Cuối cùng hắn vẫn không thể nhẫn tâm xuống tay.
Ân Tử Tấn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
Thích là thích, hắn không quá rối rắm về chuyện này.
Là nam thì thế nào, cũng đã nói không ít lời ngon tiếng ngọt, dỗ cũng dỗ, sờ cũng sờ rồi, bài tập cũng làm cho, thậm chí.... còn đo cho xem luôn rồi.
Dù ranh con có là nam thì cũng phải làm vợ của hắn.
Ân Tử Tấn cầm điện thoại lên, thong thả lướt xem cuộc trò chuyện.