Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em

Chương 16: Nhẫn



Sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ cho Tự Luân xong, Đào Duy Đăng mang cậu ra xe, lái xe tới Cục Dân chính để đăng ký kết hôn. Từ nhà của Duy Đăng tới Cục Dân chính cũng không xa lắm, chạy ô tô cũng tầm 15 phút thôi là tới rồi. Ngồi trên xe, Tự Luân chỉ im lặng, không nói bất cứ lời nào cả. Bây giờ dù cậu có phản kháng hay làm gì đi chăng nữa thì hắn cũng nhất định không thả cậu ra, không để cậu rời đi đâu. Chẳng những thế, hắn còn hành hạ cậu bằng đủ mọi cách, khiến cậu mãi mãi thuộc về hắn.

Tới Cục Dân chính, Duy Đăng nắm tay Tự Luân đi vào trong. Những nhân viên ở Cục Dân chính cúi đầu chào bọn họ. Bọn họ nói chuyện một lúc rồi mới dẫn tới chỗ đăng ký kết hôn. Sau hơn nửa tiếng thì Đào Duy Đăng với Đào Tự Luân đã thành công đăng ký kết hôn với nhau. Mặc dù cậu không cam tâm nhưng cũng không thể làm gì được.

Đăng ký kết hôn xong, Duy Đăng đưa Tự Luân tới một cửa hàng trang sức sang trọng. Đặc biệt là chuyên về nhẫn cho các cặp đôi, các cặp vợ chồng, kể cả các cặp đôi đồng giới. Vì nằm ở ngay trung tâm thành phố nên cửa hàng trang sức này bình thường rất đông khách. Duy Đăng với Tự Luân bước vào cửa hàng, lập tức có một nhân viên trong cửa hàng tới chào hai người và tư vấn nhẫn cho hai người chọn. Duy Đăng để Tự Luân chọn nhẫn, hắn chỉ thanh toán thôi. Trong suốt quá trình chọn nhẫn, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cậu.

Sau gần nửa tiếng lựa chọn thì cuối cùng Tự Luân cũng chọn được một cặp nhẫn rất đẹp, lại còn là bản giới hạn dành cho các cặp đôi nữa. Cặp đôi nam nữ, nam nam hay nữ nữ đều đeo được, không phân biệt giới tính. Duy Đăng thanh toán cặp nhẫn đó rồi bảo nhân viên mang cặp nhẫn mà mình đặt từ trước ra. Thật ra cặp nhẫn mà Tự Luân chọn chỉ đeo chơi thôi, nhẫn cưới thật của hai người do Duy Đăng đặt để không đụng hàng với bất cứ ai. Mà nhẫn đặt thường không rẻ, giá trị gấp ba, gấp bốn lần cặp nhẫn Tự Luân chọn. Cũng một phần là do chi tiết trên hai chiếc nhẫn khó làm nên đắt là điều đương nhiên.

Mua nhẫn xong, Duy Đăng với Tự Luân lên xe, hắn lái xe đưa cậu trở về nhà mình. Trên đường đi, Tự Luân cuối cùng cũng chịu mở miệng nói một vài câu.

"Anh hai, em giờ là bạn đời của anh rồi. Thế nên là anh... Đừng làm khó dễ Hoàng Kim Duy nhé...?" Tự Luân nhẹ giọng nói, vẻ mặt lo sợ Duy Đăng sẽ làm khó dễ Hoàng Kim Duy.

Ngược lại với sự lo lắng của cậu, hắn nhếch mép cười một cái rồi nói: "Anh không có ý định làm khó dễ Hoàng Kim Duy đâu. Bởi vì... Cậu ta đâu có tình cảm với em. Cậu ta cũng chỉ xem em là đồ chơi giải trí thôi."

Câu nói như đánh thẳng vào trái tim Tự Luân. Cậu im lặng, không nói bất cứ câu gì cả. Duy Đăng lên tiếng nói tiếp:

"Hay là anh gọi cậu ta, để cậu ta nói chuyện với em một chút nhé?"

Tự Luân im lặng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Duy Đăng liếc nhìn cậu một cái rồi bấm số gọi cho Hoàng Kim Duy, bật loa ngoài để Tự Luân có thể nghe thấy.

Vài giây sau, một âm thanh vừa lạ vừa quen phát ra từ điện thoại. Người trả lời không phải Hoàng Kim Duy mà là một người khác.

"Alo, Duy Đăng à?" Người ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi Duy Đăng.

"Ừm. Hoàng Kim Duy đâu rồi?" Duy Đăng lên tiếng hỏi người ở đầu dây bên kia.

"Anh ta đi tắm rồi. Có chuyện gì à?"

"Không có gì. Tao muốn nói chuyện với Hoàng Kim Duy một chút." Duy Đăng quay qua nhìn Tự Luân một cái rồi quay lại nhìn phía trước, tiếp tục lái xe.

Đột nhiên, một giọng nói khác phát ra từ đầu dây bên kia, là Hoàng Kim Duy. Anh ta vừa tắm xong, hỏi cậu thiếu niên kia đang nói chuyện với ai vậy. Cậu ta đưa điện thoại cho Hoàng Kim Duy rồi đi tới giường ngồi bấm điện thoại.

"Alo sếp, có chuyện gì à?" Hoàng Kim Duy lên tiếng hỏi Duy Đăng lí do hắn gọi.

"Tự Luân thích cậu." Duy Đăng nói với vẻ mặt lạnh lùng, không tí cảm xúc.

"À, tôi biết. Nhưng mà tôi không có thích cậu ta nên sếp cứ yên tâm."

"Nếu không thích thì tại sao lại lên giường với Tự Luân?"

"Tại vì em ấy không chịu lên giường với tôi. Bất ngờ thật khi Đào Tự Luân tới tìm tôi rồi bảo tôi giúp. Thế là tôi lên giường với cậu ta luôn chứ cũng không có ý gì cả.

Cậu ta cứ như con chó động dục ấy. Sếp giữ cậu ta cho chặt đó nhé." Hoàng Kim Duy nói với giọng giễu cợt.

Nghe câu nói của Hoàng Kim Duy, trái tim Tự Luân như vỡ ra thành từng mảnh. Người mà cậu thích nói cậu như thế, buồn sao không.

"Này, đừng có nói Tự Luân như vậy." Giọng của cậu thanh niên phát ra từ đầu dây bên kia. Duy Đăng với Tự Luân chỉ nghe thấy tiếng "Dạ" của Hoàng Kim Duy thôi.

"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi tắt máy nha sếp." Hoàng Kim Duy hỏi Duy Đăng trước khi tắt máy. Hắn cũng không nói thêm gì mà tắt máy luôn.