Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em

Chương 47: Bị bệnh rồi!



Về đến Yên Khắc, trong phòng Duy Đăng, hắn đặt Tự Luân xuống giường. Nhưng cậu vẫn cứ nắm chặt lấy áo hắn, không chịu buông ra.

“Buông ra đi. Về tới phòng rồi.” Duy Đăng lạnh lùng lên tiếng bảo Tự Luân buông mình ra.

Nhưng Duy Đăng càng nói thì Tự Luân ôm hắn càng chặt hơn chứ không hề có ý định buông ra. Thấy cậu không có ý định buông ra, hắn thở dài bất lực, đành cởi giày ra, ôm cậu nằm xuống giường thôi chứ biết sao giờ.

Vì Tự Luân cả người còn đang ướt, lại chẳng chịu buông Duy Đăng ra nên hắn không thể làm gì được cả. Chỉ biết ôm cậu vào lòng, lấy chăn đắp kín cả người cậu thôi. Cả cơ thể Tự Luân run lên vì lạnh. Thấy thế, Duy Đăng càng ôm chặt cậu hơn để cậu đỡ lạnh.

“Ngươi không biết tìm chỗ trú mưa à? Bây giờ ướt hết cả người rồi. Lạnh lắm đúng không?” Duy Đăng mặc dù nói với giọng vừa lạnh lùng, vừa khó chịu vậy thôi chứ trong lòng đang đau xót lắm.

“Tại anh, anh tự nhiên biến mất. Em sợ, sợ anh sẽ bỏ em nên, nên…” Tự Luân vừa nói vừa run rẩy. Cậu đang rất lạnh, cứ chui rúc vào trong người Duy Đăng, ôm chặt lấy hắn không buông.

Duy Đăng im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Ta chỉ đi về Yên Khắc có việc chút thôi. Ta đâu có bỏ ngươi đâu mà sợ.”

Câu nói này của Duy Đăng thật chất chỉ là một lời nói dối. Hắn vốn muốn bỏ lại Tự Luân ở hạ giới, để cậu sống ở đó như một người bình thường. Nhưng hắn không thể ngờ được rằng cậu lại đứng khóc giữa trời mưa như thế để chờ hắn, gọi tên hắn không ngừng. Cứ tưởng cậu ở ngoài mưa một lúc rồi sẽ đi tìm chỗ để trú. Nhưng không ngờ rằng cậu lại khóc trong cơn mưa đó hơn một tiếng chỉ để chờ hắn quay lại. Thấy cậu như vậy, hắn cũng không thể kìm lòng được nên mới đưa cậu trở về Yên Khắc.

“Được rồi, ngoan nào. Buông ta ra trước đi đã rồi đi tắm rửa, thay đồ khác đi. Nếu không, ngươi sẽ bị cảm lạnh đấy.” Duy Đăng trấn an Tự Luân, nhẹ nhàng bảo cậu buông mình ra.

Tự Luân không chịu buông Duy Đăng ra, lắc đầu rồi ôm chặt lấy hắn. Cậu nói rằng nếu mình buông hắn ra, hắn sẽ bỏ cậu đi. Hắn sẽ không cần cậu ở bên cạnh nữa. Cậu không muốn như vậy. Nghe những lời đó, Duy Đăng chỉ biết thở dài rồi chờ đến khi nào Tự Luân ngủ say thôi chứ biết sao giờ.

Tầm nửa tiếng sau, Tự Luân chìm vào giấc ngủ, tay cậu cũng dần buông Duy Đăng ra. Hắn ngồi dậy, đi tới tủ quần áo tìm một bộ đồ để thay cho cậu. Hắn giúp cậu lau mình, giúp cậu thay đồ luôn và không cho bất cứ ai động vào cậu cả. Một vài cô người hầu đã lên tiếng đề nghị để họ làm cho nhưng hắn đã không chịu vào bảo bọn họ đi ra ngoài.

Sau khi Tự Luân đã được thay đồ mới rồi, Duy Đăng để cậu nằm trên giường, đắp chăn cho cậu. Còn hắn thì rời khỏi phòng để đi đâu đó. Trong lúc đó, Tự Luân đã nằm trong phòng ngủ rất ngon lành.



Sáng hôm sau, tầm 9 giờ, một cô người hầu đi tới giường để gọi Tự Luân dậy. Nhưng gọi mãi mà cậu vẫn không chịu dậy.

“Này, sao ngươi mãi không chịu dậy vậy? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả!? Đúng là đồ con lợn lười biếng mà!” Cô người hầu mở chăn ra liền nhìn thấy gương mặt Tự Luân đỏ bừng, hơi thở khó khăn.

Cô người hầu giật mình, vội đưa tay sờ lên trán của Tự Luân. Cảm nhận được trán của cậu quá nóng, cô ta lập tức chạy đi tìm Duy Đăng. Cô người hầu cũng không biết hắn đang ở đâu nữa, có lẽ đang ở phòng đọc sách. Cô ta chạy tới đó, nhìn thấy Duy Đăng đang đứng tìm sách thì liền chạy tới.

“Ngài Duy Đăng! Cái tên mà ngài đưa về, trán cậu ta nóng lắm! Hình như là bị bệnh rồi!” Cô người hầu vừa lo lắng, vừa sợ hãi nói với Duy Đăng.

Nghe cô người hầu nói thế, Duy Đăng hoảng hốt, bảo cô người hầu gọi bác sĩ rồi lập tức chạy về phòng của mình. Về tới phòng, Duy Đăng nhìn thấy Tự Luân vẫn còn nằm trong chăn. Lúc nãy cô người hầu mở chăn của cậu ra, thấy cơ thể cậu nóng quá nên chạy đi tìm Duy Đăng luôn mà không hề kéo chăn đắp cho cậu. Cậu vì thấy lạnh mà tự kéo chăn lên đắp rồi.

“Tự Luân, mau dậy, mau dậy đi!” Duy Đăng kéo chăn của Tự Luân ra, vừa đặt tay lên má cậu, vừa kêu cậu thức dậy.

Tự Luân cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Duy Đăng, liền đưa tay lên cầm lấy tay hắn, từ từ mở mắt ra nhìn hắn.

“Duy Đăng, có chuyện gì sao…?” Giọng nói của Tự Luân thể hiện rõ sự mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ nhìn Duy Đăng. Bây giờ cậu chỉ muốn ngủ thôi, không muốn làm gì nữa hết.

“Ngươi bị bệnh rồi. Ngươi thấy trong người khó chịu chỗ nào?” Duy Đăng dịu dàng hỏi Tự Luân, tay hắn để cho cậu nắm luôn.

“Em chỉ thấy mệt với buồn ngủ thôi…” Tự Luân trả lời Duy Đăng.

“Ráng chịu một lúc. Ta bảo người đi gọi bác sĩ rồi. Một lúc nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra cho ngươi.” Duy Đăng nói, nhìn Tự Luân với vẻ mặt đau xót.