Tin Thiên Minh rời đi cùng Hạ Vy khiến cho Mỹ Dung không khỏi khó chịu trong lòng. Luận về nhan sắc cô không hề thua kém cô gái có tên Hạ Vy kia, không những thế gia cảnh của Mỹ Dung cũng rất tốt, đâu có điểm gì không xứng với Thiên Minh kia chứ. Vậy mà trong mắt anh, cô giống như người vô hình vậy. Từ nhỏ cô đã thích Thiên Minh, mong sau này sẽ trở thành vợ của anh. Khi biết hai gia đình đã hứa hôn từ trước, Mỹ Dung không khỏi vui mừng. Thật không ngờ Thiên Minh lại nói bản thân anh chỉ coi cô như em gái.
Mỹ Dung khẽ thở dài, hiện tại dường như ngay cả anh trai cô cũng đứng ra bảo vệ Hạ Vy. Một nhà thiết kế trẻ như Hạ Vy có gì mà Hải Phong lại quan tâm tới vậy? Nhất định cô sẽ khiến cho Hạ Vy phải từ bỏ công việc này, rời xa HPJ, rời xa Thiên Minh.
…
Mỹ Dung vừa bước tới sảnh của toà nhà HPJ thì một chiếc xe hơi hạng sang màu đen đã dừng trước mặt. Cô bước lên xe, đóng cửa mạnh tới nỗi người quản lý tên Phương Anh cũng phải giật mình.
“Tiểu thư ơi, lại có ai chọc giận em vậy?”
Mỹ Dung quăng cái túi sang ghế bên cạnh rồi đáp:
“Chị đã nghe tới Hạ Vy bao giờ chưa?”
Phương Anh khẽ lắc đầu. Chẳng lẽ có người mẫu mới nổi nào tên Hạ Vy sao?
Đột nhiên, Mỹ Dung phá lên cười. Phải rồi. Làm sao người khác có thể biết về một nhân viên nhỏ nhoi trong phòng thiết kế của HPJ kia chứ.
Phương Anh nhìn sang Mỹ Dung tò mò hỏi:
“Có chuyện gì sao? Hạ Vy là ai?”
Mỹ Dung lấy thỏi son trong túi xách thoa nhẹ lên môi, nói bằng giọng điệu mỉa mai:
“Nhà thiết kế trẻ tài năng của HPJ.”
“…Người tình trong mộng của Thiên Minh.”
Phương Anh nghe vậy liền nhỏ giọng:
“Là JK… bạn gái của JK sao?”
Mỹ Dung liếc nhìn Phương Anh như thể chị ta chính là Hạ Vy vậy. Ánh mắt sắc như dao cau này khiến cho Phương Anh toát mồ hôi lạnh.
Mỹ Dung xinh đẹp, sắc sảo và luôn ý thức được việc giữ hình tượng ở nơi công cộng nhưng khi chỉ có Phương Anh và Mỹ Dung dường như cô không kiêng nể gì mà thể hiện rõ thái độ của mình.
Là trợ lý của Mỹ Dung nên Phương Anh không ít lần thấy cô tức giận. Chỉ có điều lần này sự việc không đơn giản chỉ là khó chịu khi ai đó chiếm trọn spotlight hay những người mẫu mới chưa hiểu chuyện. Với sự hiểu biết của Phương Anh thì nhất định trong suy nghĩ của Mỹ Dung, Hạ Vy chính là kẻ thứ ba xen vào giữa cô và Thiên Minh.
Phương Anh nhiều lần được nghe Mỹ Dung kể về việc Thiên Minh chính là người được hứa hôn với cô từ khi còn chưa ra đời. Nếu như gia tộc họ Trịnh nổi tiếng trong giới vàng bạc trang sức thì gia tộc họ Phùng cũng không hề kém cạnh. Phùng Thiên Hải - bố của Thiên Minh chính là chủ tịch của Thiên Á - tập đoàn hàng đầu cả nước về cung ứng thiết bị y tế. Nghe đâu cả nhà Thiên Minh đều theo ngành Y, mẹ và chị gái của anh cũng là những bác sĩ hàng đầu. Chỉ riêng Thiên Minh có sự lựa chọn chẳng giống ai, anh không muốn thừa kế tập đoàn cũng như theo học ngành Y như những thành viên khác trong gia đình mình.
Mỹ Dung dành tình cảm cho Thiên Minh là vậy nhưng anh chàng lại không có vẻ gì là quan tâm tới con gái nhà người ta. Hai người bọn họ chạm mặt nhau ở không ít sự kiện tuy nhiên Phương Anh chưa từng thấy ánh mắt Thiên Minh dành cho Mỹ Dung có chút gì đặc biệt.
Cô gái có tên Hạ Vy kia mới nghe qua có vẻ là kẻ vô danh tiểu tốt nhưng nếu kèm theo thông tin “nhà thiết kế của HPJ” thì Phương Anh không hề lạ lẫm. Chẳng phải khuyên tai mà cô đang mang trên người là Hoa Tuyết hay sao. Trong thiết kế của mình, Hạ Vy đã không dùng tên thật mà đề tên là Vera. Dù chỉ có một bức hình duy nhất xuất hiện trên tạp chí nhưng Phương Anh đã bị thu hút bởi ánh mắt sáng cùng vẻ ngoài dễ thương của Hạ Vy.
Đúng lúc này, giọng nói của Mỹ Dung khiến cho Phương Anh bừng tỉnh:
“Chị điều tra xem gia cảnh của cô ta ra sao.”
Phương Anh khẽ gật đầu rồi đáp:
“Được.”
Mỹ Dung nhếch môi cười. Vẻ ngoài xinh đẹp, đáng yêu thì sao chứ? Cô không tin Hạ Vy là người có gia cảnh tốt. Một khi đã là kẻ bần hàn, việc bám lấy Thiên Minh ắt hẳn cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nói như vậy thì Thiên Minh chỉ nhất thời bị Hạ Vy lợi dụng, một khi vạch rõ bộ mặt của Hạ Vy, Thiên Minh sẽ sớm quay về bên cô.
Mỹ Dung quay sang nói với Phương Anh:
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi mà chị chẳng chịu chuẩn bị nước ép hoa quả cho em.”
Phương Anh cúi đầu nhận lỗi:
“Vừa rồi chị nhận tin tới đón em gấp nên chưa kịp chuẩn bị. Chị xin lỗi.”
Mỹ Dung thở dài rồi nói với tài xế:
“Anh chở tôi qua nhà bố mẹ đi. Hôm nay tâm trạng không tốt, tôi không muốn ở lại trung tâm thành phố.”
Người lái xe khẽ gật đầu:
“Vâng thưa cô chủ.”
Ngay khi người lái xe chuyển hướng đi về phía biệt thự nhà họ Trịnh, Mỹ Dung hô lớn: