Một nghìn năm trôi qua, đất nước violetsun vẫn luôn phát triển và trở nên thịnh vượng bởi đức vua Kadako – Sakura.
Nằm cạnh khu rừng gần vương quốc Redmoon là một tòa biệt thự xa hoa. Ngôi biệt thự mang màu trắng đầy tinh tế xung quanh được bao phủ bởi những hàng hoa anh đào và mộc lan trắng. Bây giờ là mùa đông nên tuyết đã phủ khắp nơi tạo ra một vẻ lạnh lẽo, cô độc. Nhưng lúc này trong tòa biệt thự lại vô cùng tấp nập chuẩn bị cho sự xuất hiện của vị công nương sắp chào đời.
Nhìn những bông tuyết rơi trên cửa sổ, Kaju lại nhìn về phía cửa phòng. Nhìn ông bây giờ khác hoàn toàn vị thái tử trẻ tuổi tài năng mọi ngày, mái tóc màu đen trở nên bù xù, chiếc áo sơ mi cũng bị nhàu nát.
“Ra rồi, công nương ra rồi!” – Một người hầu hét lên, Kaju bật dậy chạy nhanh vào phòng.
“Kaju!” – Yumi mỉm cười dịu dàng, đôi mắt màu tím than nhìn ông đầy vui vẻ.
Kaju cũng cười nhìn bà một tay vén những sợ tóc nâu trà trên mặt bà đi.
Cả hai bước sang phòng bên cạnh, đứa trẻ đang nằm trong nôi ngủ yên. Yumi khẽ vuốt ve khuôn mặt con gái của mình lòng bà dâng lên cảm giác hạnh phúc. Nhận ra được sự có mặt của người khác đứa trẻ liền mở mắt. Kaju và Yumi sững người lại, đôi mắt màu lục bảo ư?
“Kaju, chẳng… chẳng lẽ trái tim con bé là… là…”
“Không sao đâu, làm sao chúng ta có thể chắc chắn được!” – Kaju an ủi vợ mình.
“Thư thái tử và thái tử phi đã đến giờ làm nghi lễ”
Cả người Yumi cứng ngắc. Nghi lễ của gia tộc Sakura chính là để lại dấu ấn hình chữ S trên tay phải của đứa trẻ nhưng điều đó sẽ chứng minh dòng máu của đứa con của bà mang màu gì. Kaju nhìn nét mặt lo lắng trong mắt vợ mình liền ra lệnh cho người hầu đi ra sau đó lấy một con dao nhỏ đã được tẩm thuốc chống đau đưa cho Yumi.
“Yumi, đừng lo lắng quá mau cử hành nghi lễ đi.”
Bàn tay bà run run ôm đứa trẻ lên đưa con dao chạm nhẹ vào da thịt mềm mịn. Một dòng máu đỏ thẫm trào ra tạo thành những chấm nhỏ trên chiếc khăn.
Cạnh.
Con dao rớt xuống đất, Yumi bàng hoàng nhìn đứa trẻ. Nụ cười trên mặt Kaju cũng vụt tắt.
“Kaju, phải làm sao đây? Bọn họ sẽ giết con chúng ta mất! Em phải làm gì đây? Không, em không muốn!”
Yumi bật khóc.
“Không, ta sẽ bảo vệ đứa trẻ. Anh sẽ không để ai làm hại nó, em yên tâm. Chúng ta sẽ không tiết lộ bí mật này cho ai hết!”
Kaju ôm lấy vợ và đứa con của mình. Bây giờ ông chỉ có thể bảo vệ được con bé sau này phải tùy vào vận mệnh.
“Ta sẽ đặt tên con bé là gì?”
“Chiro! Chi là máu ro trong Kororo tức là trái tim. Chiro là trái tim máu, con gái của chúng ta không phải trái tim màu đỏ thẫm mà là trái tim máu! Trái tim bình thường như bao trái tim khác.”
Yumi dịu dàng ôm đứa trẻ vào lòng. Mẹ sẽ luôn bảo vệ con!
****
Sáng hôm sau, đức vua Kadako đến thăm cháu gái của mình. Dù đã quá tuổi trung niên nhưng ông vẫn luôn mang nét kiên nghị của một đức vua. Ông rất muốn nhường ngôi cho con trai của mình là Kaju nhưng Kaju vẫn chưa chuẩn bị nên đành gác lại chuyện này.
“Đứa trẻ thật dễ thương sau này chắc chắn sẽ xinh đẹp như mẹ nó.” – Kadako mỉm cười ôm Chiro lên. Yumi khẽ thở phào nhẹ nhõm, rất may là đức vua không kì thì Chiro vì màu mắt của con bé, bà đã rất lo lắng khi gặp đức vua.
“Chiro, một cái tên thật hay. Hôm nay ta cũng có món quà tặng cho cháu.”
Kadako gật đầu cho người mang vào. Là một chiếc vòng cổ! Chiếc vòng cổ được thiết kế rất tinh xảo từ pha lê bạc, phải chạm khắc rất vất vả mới thành hình trái tim bên trong còn có một bông tuyết trắng.
“Trong đây còn có một bản nhạc nữa.”
Kadako vui vẻ mở chiếc vòng ra nhạc bỗng vang lên.
“Hãy để em mở tung cánh cửa sổ ra
Dưới bầu trời đêm, tuyết và những vì sao cùng rơi xuống
Kể cả khi nó chỉ là giấc mơ bị lãng quên vào sáng hôm sau
Nỗi đau cứ kéo dài về trái tim em, ngày hôm nay
Chạm đến đôi tay này
Đã bao lâu em luôn chạy trốn khỏi sự mạnh mẽ và những cảm xúc
Đã bao lâu rồi em chẳng thấy gì, những bóng tối vẫn bao quanh em…”
Chiro thích thú cầm chiếc vòng lên. Kaju im lặng nhìn con gái ít nhất lúc này con bé cũng được bình yên.
*****
6 năm sau…
“Công nương, thái tử phi cho gọi người.”
Giọng người hầu vang lên, Chiro im lặng hạ quyển sách xuống đôi mắt lục bảo nhìn người vừa làm phiền cô. Cô ta len lén nhìn vị công nương nhỏ tuổi kia rồi lại cụp mắt xuống. Chiro liền đứng dậy bước ra ngoài. Cô vừa bước đi lập tức nhiều tiếng xì xào vang lên.
“Công nương Sakura đấy, cô ấy rất ít khi ra khỏi phòng.”
“Cô ấy thật đẹp nhưng màu mắt thì…”
“Trời ạ cô ấy có màu mắt của một Traitor betrayer (kẻ phản bội)”
Lớn lên trong nhiều lời bàn tán Chiro đã quá quen với ánh mắt soi mói của mọi người. Chỉ vì cô mang màu mắt của vị công chúa phản bội đất nước 1000 năm trước mà bọn họ xa lánh cô. Chính sự cô độc đã làm mất đi nét ngây thơ của một đứa trẻ, Chiro trở thành một người lạnh lùng xa cách.
Bước dọc hành lang, cô tiến tới khu vườn hoa anh đào. Lúc này mẹ cô – Thái tử phi Yumi – đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng tay vuốt ve bụng mình.
“Mẹ!”
Chiro khẽ lên tiếng như sợ phá hỏng cảnh đẹp trước mắt. Yumi ngước lên mỉm cười ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh.
“Chiro à, con thấy những bông hoa anh đào này đẹp không?”
“Đẹp nhưng lại dễ tàn.”
Chiro nhìn những bông hoa đang bay khắp vườn tay vô thức vuốt ve nó.
“Em con sắp ra đời rồi, liệu nó có giống như những bông hoa này không?”
“Không, nhất định con sẽ bảo vệ nó.”
Yumi khẽ cười đưa tay áp vào má Chiro. mẹ thật ấm áp! “Không chỉ bảo vệ một người đâu con sinh ra để bảo vệ mọi người chứ không phải làm hại họ.”
Vù vù…
Một cơn gió thổi qua khiến mái tóc nâu trà của cô bay trong gió. Chiro sững người, cô sinh ra để bảo vệ chứ không phải làm hại mọi người ư?
“À mẹ gọi con đến đây còn một việc nữa… mẹ muốn con đến trường!”