Trái Tim Máu

Chương 22



Giữa đống lửa tàn, một đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không tĩnh lặng. Bố mẹ cô đã chết rồi, họ đã chết trong vụ hỏa hoạn.

“Cháu có muốn đi theo ta không?”

Một người đàn ông bước về phía cô, nở một nụ cười hòa nhã.

“Ông là ai?”

“Ta là Robert – Stomwindy. Nếu cháu đi theo ta cháu sẽ được hạnh phúc. Cháu là Sora đúng không?”

“Vì sao ông biết cháu?”

“Ta là bạn của ba cháu. Ta sẽ thay ông ấy chăm sóc cháu.”

“Bạn ba cháu ư?”

Cô nghiêng đầu nhìn về đống tro tàn rồi nhìn sang người đàn ông. Cuối cùng cô cũng đứng dậy bước theo ông ấy. Ông ấy sẽ chăm sóc cô thật chứ? Nếu vậy ông ấy đúng là một thiên thần.

Robert mỉm cười đi về phía trước. Ba của Sora đã phản ông nên đã cho hỏa thiêu nhưng tiếc rằng con bé lại may mắn thoát chết nhưng ông không giết vội, ít nhất con bé còn giá trị sử dụng sau này.

*****

Sora được đưa về cung điện làm người hầu ở trong bếp nhưng dường như người ở đây không ai ưa cô, luôn tìm cách chèn ép Sora .

“Trời ạ, mày xem mày làm gì này.”

“Đây không phải tôi làm!”

Sora ngước đôi mắt nhìn bộ đồng phục lấm lem của cô gái đó. Rõ ràng hôm qua cô ta quên giặc đổ giờ lại đổ cho cô.

“Mày còn dám cãi? Đừng tưởng mày được đức vua đưa về là mày có địa vị.”

“Tôi chưa bao giờ hoang tưởng cả. Tôi cùng cô có cùng địa vị vì sao tôi phải sợ cô?”

Bốp.

Một cái tát giáng xuống mặt Sora khiến khuôn mặt trắng hồng của cô đỏ lên. Sora cắn chặt môi chịu đựng.

“Đừng tưởng mình là bà hoàng ở đây!”

“…”

“Sao câm nín vậy? Vừa nãy còn mạnh miệng lắm mà.”

Cô ta túm tóc Sora bắt cô phải ngẩng mặt lên. Lúc này khuôn mặt Sora đã ngập tràn nước mắt.

“Khóc à? Mày nghĩ sẽ có người đến dỗ dành mày chắc? Thật dơ bẩn!”

Cô ta liền thả tóc Sora ra rồi đạp một cái vào bụng cô khiến người cô khẽ run lên. Cô ta nhìn Sora đầy căm giận.

“Tao ngứa mắt mày từ lâu lắm rồi! Xinh đẹp? Được đức vua quan tâm? Thật nực cười.”

Sau đó cả người Sora bị lôi đi. Cô đưa ánh mắt cầu xin về phía những người khác nhưng họ chỉ thờ ơ nhìn cô thậm chí còn dùng ánh mắt chế giễu hả hê đối với cô. Không ai muốn giúp cô hết! Cả người Sora bị ném ra nền tuyết lạnh, cánh cửa liền đóng lại chỉ vang lên giọng nói cay nghiệt:

“Tối nay mày ngủ ở ngoài đi.”

Sora vùi đầu vào nền tuyết lạnh, tuyết thật lạnh nhưng so với lòng của những kẻ kia nó còn ấm hơn nhiều. Vì sao chứ? Chỉ vì cô xinh đẹp nên họ ghét cô ư? Xinh đẹp có gì là sai cơ chứ?

Tách… tách…

Một giọt rồi hai giọt chảy ra từ hốc mắt cô rơi xuống nền tuyết trắng. Mẹ ơi, ba ơi vì sao hai người lại bỏ con? Con không còn ai quan tâm không còn ai yêu thương nữa! Con sẽ không nghe mẹ kể chuyện cổ tích nữa, con cũng sẽ không nghe ba hát nữa. Con nhớ hai người!

“Sora, dù trên thế gian này không ai yêu con thì con cũng phải tự yêu lấy mình. Con không được khóc, nếu khóc sẽ rất khó coi. Sora là công chúa đẹp nhất của mẹ mà.”

Giọng nói nhẹ nhàng của mẹ vang bên tai cô khiến nước mắt Sora rơi ngày một nhiều. Môi bị cô cắn chặt để ngăn tiếng nức nở đến nỗi chảy máu. Cô phải mạnh mẽ lên, cô phải mạnh mẽ lên! Sora gượng dậy nhìn về phía trước nhưng đập vào mắt cô lại là bóng hình một người con trai.

Vù… vù…

Những cơn gió lạnh giá chạm vào má cô nhưng cũng không ngăn được khuôn mặt đang đỏ ửng của cô. Sora vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người con trai ấy, đôi mắt của cậu thật là đẹp. Đó là màu bạc tựa như đôi cánh của thiên sứ. Nhưng chợt nhớ ra bộ dạng thảm hại của mình, Sora cúi đầu xấu hổ. Chàng trai dường như không quan tâm đến vẻ mặt của cô liền đưa cho cô một chiếc khăn thêu hình bông tuyết rồi bỏ đi.

“Cảm…”

Sora định cảm ơn cậu nhưng khi ngẩng mặt lên người đó đã đi xa. Cô ôm chiếc khăn vòng trong ngực áp lên trái tim đang đập rộn ràng của mình. Cậu chính là thiên sứ của cô, chỉ riêng mình cô mà thôi.

Kể từ ngày gặp Kin Sora dường như không thèm để tâm đến sự chế giễu của những cô gái khác. Cô thường xuyên nhìn lén cậu cậu ở đằng xa hay cố tình đi qua nơi cậu đang đứng. Tất cả những việc cô làm đều thầm lặng không để cho cậu biết. Nhưng rồi đám người hầu cũng phát hiện ra tình yêu của cô dành cho Kin.

Bốp.

Cả người Sora ngã xuống đất, xung quanh liền vang lên tiếng cười ha hả.

“Trời ạ, cô ta thích nhị hoàng tử sao? Mày nghĩ đây chuyện cổ tích hả? Mày sẽ là nàng lọ lem còn nhị hoàng tử sẽ là cưỡi bạch mã đến đón mày?”

“Mấy người im đi!”

“Chà mạnh miệng ghê. Mày tốt nhất đừng nên mơ mộng nữa đi! Mày nghĩ làm sao người cao quý như nhị hoàng tử có thể thích một đứa hèn mọn như mày được? Thứ tình yêu của mày chỉ là rác rưởi thôi!”

“Rác rưởi ư?”

Sora sững sờ lặp lại câu nói đó. Cô không có địa vị ư? Cô chỉ là một đứa hèn mọn không chút danh tiếng nào thôi sao?

“Sao vậy? Cứng miệng rồi à?”

“Cô im đi!”

“Mày mắng tao? Đúng là đồ mồ côi ba mẹ mà!”

Cô ta bĩu môi nhìn Sora. Ngay lập tức mắt cô sắc lại nhin về phía kẻ vừa lên tiếng, hét lên:

“Cô nói cái gì?”

“Tao nói mày là đồ mồ côi! Chắc ba mẹ mày cũng không ra gì nên mới sinh ra đứa như mày!”

“Cô im đi!” – Sora gào lên giận dữ đấm liên tiếp vào bụng cô ta, đôi mắt ánh lên tia lửa. – “Cô biết gì về ba mẹ tôi? Cô không có quyền nói họ như vậy!”

“Á, con này điên rồi! Tụi bay đánh nó!”

Ngay lập tức một đám người xông vào đẩy ngã cô. Bọn họ vừa đánh vừa sử dụng những từ ngữ thô tục phỉ báng cô.

“Cho mày chết! Đồ con hoang!”

“Quạ mà đòi làm thiên nga ư? Thật nực cười!”

“Bị một đứa rác rưởi như mày yêu tao cũng thấy xấu hổ thay nhị hoàng tử!”

“Đồ bẩn thỉu!”

Sora nhắm mắt chịu đựng những cơn đau giáng xuống cơ thể mình. Mẹ ơi liệu hoàng tử có xuất hiện giết chết lũ yêu quái này không? Vì sao luôn là cô chịu đau khổ? Vì sao không ai yêu thương cô? Chỉ vì cô không có địa vị, chỉ vì cô thấp kém nên cô mới bị kinh bỉ ư? Năm ngày trước, trong buổi dạ tiệc hoàng gia cô đã nhìn thấy Kin nhìn người con gái có đôi mắt lục bảo xinh đẹp. Cậu thích cô gái ấy ư? Chẳng lẽ vì cô ta có địa vị hơn cô, giàu có hơn cô? Nếu có một điều ước cô sẽ ước mình có quyền thế mình có địa vị.

“Mấy người đang làm gì vậy?”

“Đức vua?”

Tất cả sợ hãi dừng lại. Robert tiến về phía Sora ra hiệu cho đám người kia lui ra.

“Cháu có sao không?”

“Đức vua, cháu ổn.”

“Cháu có muốn trả thù họ không?”

Robert mỉm cười, đôi mắt xanh đục lóe sáng. Sora nhíu mày khẽ lên tiếng:

“Ngài muốn cháu làm gì?”

“Chỉ cần trở thành người của ta, chỉ cần nghe lời ta nhất định ta sẽ cho cháu địa vì tiền bạc.”

“Có thể sao?”

Sora nghi hoặc lên tiếng. Nếu cô có tiền bạc, có địa vị thì họ sẽ không kinh bỉ cô, sẽ không có ai chế giễu cô nữa. Lúc ấy Kin sẽ yêu cô đúng không?

“Được cháu chấp nhận.”

“Chào mừng cháu đến thế giới của ta!”

Robert chìa bàn tay ra tỏ ý muốn đỡ Sora, cô không do dự liền nắm lấy nó mỉm cười theo ông. Bản thỏa thuận được kí thiên sứ chính thức biến thành ác quỷ mãi mãi không còn mang trên mình đôi cánh trắng nữa!

*****

“A!”

Sora sợ hãi mở mắt. Lại là giấc mơ đó, vì sao cô luôn mơ thấy ba mẹ nhìn mình khóc? Suốt mấy năm nay, cô luôn nghe lời ông ta làm rất nhiều việc, dẫm đạp lên máu người khác để mà sống. Sora nhìn vào gương, đôi mắt xanh của cô lúc nào cũng ánh lên tia vô hồn. Đã bao lâu rồi ánh mắt này không còn trong sáng nữa?

Sora ngước nhìn bầu trời đen kịt khẽ nở một nụ cười. Cô đã là ác quỷ thì sẽ mãi mãi là ác quỷ mà thôi!

Tách.

Một giọt nước mắt rơi xuống, Sora ôm lấy khuôn mặt của mình. Mẹ ơi, con không còn là công chúa nữa rồi!