Kadako mỉm cười xã giao với người đàn ông trước mặt. Ông ta tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp của mình nhưng đó là một vẻ đẹp nguy hiểm. Robert sở hữu đôi mắt màu xanh đục đầy âm u, nó luôn tạo ra áp lực cho người nhìn vào. Chiro cũng là một trong số đó.
“Vậy à, Kadako tôi nghĩ ông già rồi nên truyền ngôi cho kẻ khác thôi.”
Robert nở nụ cười đầy bí hiểm mắt cũng không rời gương mặt của Chiro.
“Ta cũng muốn lắm nhưng tiếc là con trai thứ của ta chưa muốn.”
“Ồ, mọi người cũng nên nghỉ sớm đi vài giờ nữa sẽ có người gọi các vị xuống, tôi có vài tiết mục rất thú vị!”
Ông ta tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt. Mọi người bước đi theo sự chỉ dẫn của người hầu, Chiro do mải suy nghĩ đã bị tụt về phía sau.
“Tôi rất muốn công nương là nhân vật chính trong bữa tiệc này đó.”
Robert lên tiếng, giọng nói rất nhỏ chỉ đủ cho cả hai nghe thấy. Chiro quay người lại đôi mắt không giấu nổi hoài nghi.
“Có gì bất tiện công nương có thể tìm tôi. Tôi rất muốn mời cô uống trà cùng.”
“Cảm ơn, đức vua rất nhiều.” – Chiro mỉm cười nhìn ông ta nhưng ngay sau đó nụ cười biến mất. – “Nhưng tôi không cần!”
Cô nhanh chóng bước đi, có lẽ cần phải đề phòng hơn. Nơi này rất yên tĩnh, mọi người hầu không ai nói gì chỉ lặng lẽ làm việc của mình. Hai giờ sau quản gia lên mời mọi người xuống dùng bữa tối.
“Chỗ tôi sắp xếp mọi người có thấy vấn đề gì không?”
“Không, nơi ở rất tốt.”
Kadako mỉm cười kéo ghế ngồi xuống.
“Vậy, tôi sẽ bắt đầu chương trình. Mọi người nhất định sẽ thích thú.”
Robert cười đầy thâm hiểm, vỗ tay hai tiếng lập tức người hầu mang ra một cô gái. Chiro sững người, cô gái này là người ngoại quốc mang đôi mắt màu vàng. Cô gái sợ hãi nhìn một lượt những người trên bàn ăn, ánh mắt dừng lại trên mặt Chiro. Cô ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô khiến trái tim Chiro dân lên một sự đồng cảm. Cô mím môi tiếp tục quan sát cô gái, mồ hôi đã túa ra ướt đẫm lòng bàn tay.
“Như mọi người biết, đây là một người ngoại quốc.”
Robert lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng. Ông ta chậm rãi quan sát biểu hiện của Chiro sau đó nói tiếp:
“Và cô ta không thuộc về nơi này!”
Cả người cô gái liền run rẩy, ánh mắt cô ấy một lần nữa lại hướng về phía Chiro môi mấp máy gì đó. Cô vẫn tiếp tục quan sát không có một biểu hiện gì nhưng trong lòng cô biết rõ, cô đang sợ hãi!
“Tôi cho cô năm giây để rời khỏi nơi này nếu cô làm được cô sẽ được tự do.”
“Một!”
Cô gái bắt đầu bỏ chạy thật nhanh.
“Hai!”
Chiro siết chặt bàn tay lại.
“Ba!”
Cô gái chạy gần đến cửa.
“Bốn!”
Nụ cười trên mặt Robert trở nên sâu hơn.
“Năm!”
Bùm.
Yumi lập tức che mắt Shiro lại. Chiro trợn trong mắt nhìn cô gái, cô ta gần chạm đến nắm cửa rồi nhưng lại chậm mất. Không có lối thoát! Ông ta muốn cảnh cáo cô sao? Máu cô gái bắt đầu túa ra cô ta kinh hãi quay lại nhìn. Robert nhẹ nhàng cất khẩu súng mỉm cười lên tiếng:
“Tôi đã cho cô cơ hội nhưng là cô không biết nắm lấy!”
Đồng cảm, cô đang đồng cảm với cô gái đấy ư? Chiro bất động nhìn chằm chằm vào cô gái cho đến khi cô ta trút hơi thở cuối cùng nằm trơ trọi trên nền đá lạnh. Một đám người liền đem cô ta ra ngoài. Chiro liếc nhìn mọi người trong căn phòng, ngoại trừ gia tộc của cô ra còn lại đều không có biểu hiện gì cứ như bọn họ đã quen với cảnh này vậy.
“Đức vua Stomwindy, xin ông hãy nhớ là còn có trẻ con.”
Kadako nghiêm nghị lên tiếng.
“Ồ, xin lỗi vì đã làm cho ngài khó chịu nhưng tôi chỉ muốn làm cho mọi người vui vẻ thôi.”
“Đừng đem sinh mạng ra đùa!”
“Sinh mạng sao? Chúng đâu phải là thần dân của ta. Chúng chỉ là những kẻ lập dị khác biệt với chúng ta.”
Nhói! Chiro cảm nhận được mọi ánh mắt đều len lén nhìn cô. Cô im lặng làm ngơ tiếp tục im lặng.
“Được rồi, dọn đồ ăn lên đi.”
Robert ra hiệu cho người hầu. Ngay lập rất nhiều món ăn bày ra trên bàn nhưng lúc này Chiro làm gì có tâm trạng để ăn. Cô ăn vài miếng rồi bỏ dĩa xuống.
“Đồ ăn không ngon sao Chiro?”
Yumi thấy con gái mình đăm chiêu liền lên tiếng nhưng Chiro chỉ lắc đầu không nói gì.
“Không sao đâu mà, có mẹ ở đây con không cần lo.”
Nhận ra được sự lo sợ trong mắt cô bà liền mỉm cười an ủi.
“Mọi người có bao giờ nghe về một lời tiên tri.”
Robert hạ dao xuống lấy khăn lau đầy lịch sự. Một bá tước tò mò liền lên tiếng:
“Thưa đức vua, đó là lời tiên tri gì ạ?”
“Nó lâu rồi, lời tiên tri từ một nghìn năm trước… về trái tim màu đỏ thẫm.”
Leng… keng.
“Xin lỗi tôi bất cẩn quá!”
Yumi cười ngượng ngùng bà cúi xuống nhặt con dao lên. Chiro quan sát sắc mặt mẹ mình rồi lại cụp mắt xuống. Cô biết, bà đang sợ hãi nhưng vì sao lại sợ đến vậy?
“Trái tim màu đỏ thẫm? Làm sao có chuyện đó được đó chỉ là lời nói bừa thôi!”
Kaju liền phủ nhận nhưng cũng không che lấp được sự run rẩy trong lời nói của ông. Robert bật cười thành tiếng.
“Nếu có thì sao, thưa thái tử?”
“Nếu có thì đương nhiên phải giết đứa trẻ đó rồi đáng lẽ nó không nên xuất hiện trên thế giới này.”
Kahada xen vào cố ra vẻ ta làm vì nước nhà.
“Phải vậy không thưa công nương?”
Robert nhướn mày về phía Chiro. Cô giật mình nắm chặt bàn tay của mình lại. Theo phản xạ cô phản đối.
“Không!”
“Tại sao vậy?”
Chiro mới nhận ra là mình lỡ lời. Đã phóng lao thì phải theo lao thôi, cô hít một hơi thật sâu giải thích:
“Đó chỉ là tiên tri mà thôi dù là trái tim màu đỏ thẫm hay trái tim đỏ tươi thì vẫn có cảm giác. Số phận nằm trong tay ta chứ không phải nằm trong tay kẻ khác!”
“Công nương nói rất hay cứ như đó chính là cô vậy .”
“Cảm ơn ngài đã khen.”
Chiro cúi đầu. Yumi thở nhẹ bà nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô mỉm cười. Một lúc sau quản gia thông báo đã chuẩn bị xong mời mọi người đi nhảy. Tất cả liền rời bàn ăn đi theo sự chỉ dẫn của người hầu riêng Chiro lại đi ra ngoài hít thở không khí.
Bây giờ tuyết bắt đầu rơi, cô giơ tay ra hứng những bông tuyết. Tuyết rơi vào tay cô rồi tan biến, thật lạnh!
“Tuyết rất đẹp phải không?”
Một giọng nói vang lên khiến Chiro giật mình. Một người đàn ông trung niên mang đôi mắt xanh lam nhạt mỉm cười với cô.
“Đúng vậy!”
Cô gật đầu. Cô có cảm giác người đàn ông này không nguy hiểm nên cô thả lỏng cảnh giác.
“Nhưng càng đẹp lại càng dễ bị vấy bẩn.”
Ông ta khẽ cười buồn ngước mắt lên nhìn những bông tuyết.
“Đúng vậy…” – Chiro không phản đối, sau đó cô lại hứng những bông tuyết. – “Nhưng, dù có bị vấy bẩn thì tuyết vẫn là tuyết thôi.”
“Tôi cũng vậy.” – Harry mỉm cười nắm lấy bàn tay của cô.
Sau đó, có người tìm ông. Harry liền cúi chào Chiro bỏ đi. Cô lại một mình đi dạo, lúc này tuyết đã rơi nhiều hơn, dù khoác thêm một chiếc áo lông nhưng Chiro vẫn cảm thấy hơi lạnh. Một khi Chiro đã suy nghĩ thì không bao giờ chú ý đến xung quanh nên cô không để ý là có người đi tới.
Bộp.
Cả hai người ngã xuống. Chiro nhíu mày đứng dậy nhìn người phía trước. Cô chưa kịp mở miệng thì người kia đã nói: